10 ngày kể từ khi câu chuyện đau lòng ấy xảy ra, hiện tại, tôi đã dọn hết đồ đạc, chuyển đến sống cùng bạn gái. Cô ấy vẫn cự tuyệt tôi, đẩy tôi về với gia đình và không muốn tiếp tục tình yêu này.
Hơn ai hết, tôi hiểu bạn gái mình đang phải trải qua những nỗi khổ tâm vô cùng lớn. Tôi không cho phép bản thân mình phụ bạc người con gái ấy, dù cho, quá khứ cô ấy có là người như thế nào đi chăng nữa.
Tình yêu của tôi và cô ấy bắt đầu trong hoàn cảnh khốn cùng nhất của đời tôi. Tôi làm ăn thua lỗ, lâm vào nợ nần chồng chất. Giữa lúc đó, cô gái mà tôi yêu trước đây cũng rời bỏ tôi. Cô ta sợ không dám đồng cam cộng khổ với một người đàn ông thất bại như tôi.
Tinh thần bị tổn thương, áp lực tiền bạc gần như đẩy tôi xuống vực sâu tuyệt vọng. Chính bạn gái tôi bây giờ đã là người giúp đỡ, vực tôi dậy.
Cô ấy cho tôi vay tiền. Khi đó, chúng tôi chỉ là bạn bè đơn thuần chứ chưa yêu. Tôi biết, cô ấy không hề có ý dùng tiền để mua chuộc tôi bởi sau đó cô ấy rất lạnh nhạt. Chính tôi mới là người cảm động trước sự tử tế của cô ấy và theo đuổi cho bằng được. Ngày tôi nói tiếng yêu, bạn gái nhất định khước từ. Cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn 1 câu: “Em không xứng đáng với anh đâu”.
Sau nhiều tháng trời theo đuổi, cuối cùng bạn gái tôi lúc đó mới tâm sự thật. Trước đây, cũng vì hoàn cảnh khó khăn, vì bị cám dỗ mà cô ấy chấp nhận làm bồ nhí của sếp. Cuộc tình vụng trộm, sai trái đó đã mang lại cho cô ấy rất nhiều tiền.
Nhưng đổi lại, cô ấy phải chịu một trận đánh ghen tày trời. Cái quá khứ nhơ nhớp đó khiến cô ấy mặc cảm và không dám yêu ai. Số tiền mà cô ấy cho tôi vay mượn cũng là khoản tích cóp được mà cô ấy muốn để sau này phòng thân.
Bạn gái tôi khi đó bảo: “Em chỉ mong lấy được người nào chấp nhận quá khứ của mình, anh ấy bỏ vợ, ly hôn hay bệnh tật gì đó cũng được. Còn anh là một chàng trai tốt, em không tự tin để bên anh”.
Càng nghe cô ấy tâm sự tôi lại càng thương. Ai chẳng có lỗi lầm… Tôi nhất quyết chinh phục cô ấy bằng được. Với tôi, quan trọng là hiện tại cô ấy như thế nào chứ không phải là những gì đã qua. Và rồi sau hơn 1 năm, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu đồng ý.
Chúng tôi yêu nhau đến giờ cũng được gần 3 năm. Lần này, quyết định cưới, tôi mới đưa bạn gái về ra mắt. Tất nhiên, tôi luôn xác định giấu nhẹm cái quá khứ của bạn gái để hai đứa yên ổn bên nhau.
Nhưng tôi không ngờ, người tính không bằng trời tính. Cái hôm tôi dẫn bạn gái về ra mắt, cậu em họ của tôi lại đến chơi. Ngang trái là ở chỗ, cậu ta trước đây từng làm ở công ty mà bạn gái tôi làm. Cậu ta cũng là người chứng kiến vụ đánh ghen khủng khiếp của vợ sếp với bạn gái tôi.
Ngày hôm đó, cậu ta không nể nang gì mà tuyên bố giữa nhà về quá khứ của bạn gái. Cô ấy bưng mặt khóc nức nở, rời khỏi nhà tôi ngay sau đó. Cô ấy tắt điện thoại sau khi nhắn tin chia tay với tôi… Tôi hiểu bạn gái mình đã phải trải qua nỗi đau lớn đến nhường nào.
Bố mẹ tôi cực lực phản đối. Ông bà bảo thế gian không thiếu đàn bà để đi rước cái ngữ đó về làm vợ. Nhưng tôi ngồi lại, kể về tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi trong suốt thời gian qua.
Mọi người lại bảo đó chỉ là chiêu dụ dỗ của cô ấy… Tôi bỏ ngoài tai… Tôi thu dọn đồ đạc, quyết định chuyển ra ngoài sống để được bên người con gái mình yêu.
Trong mắt bố mẹ, giờ tôi là thằng con tội nghiệp bị bỏ bùa yêu. Nhưng tôi biết mình đang làm gì. Thời gian sẽ trả lời cho tất cả. Đàn ông có thể diện, có tự trọng, có ghen tuông… dĩ nhiên là vậy, nhưng với tôi mọi thứ không thể nào sánh được bằng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi.