Như mọi đấng mày râu khác, chồng tôi là fan cuồng bóng đá. Dĩ nhiên, mùa World Cup này chẳng trận nào anh ấy có thể bỏ lỡ. Mấy hôm đầu khai mạc lại trùng với cuối tuần, nên bạn bè rủ chồng tôi ra quán nhậu, xem đến tận nửa đêm cũng chưa thèm về. Bực mình vì cứ phải ngóng đợi chồng, lại sợ chồng say xỉn nên sau lần đó, tôi cấm cửa không được xem ngoài quán. Những tưởng chồng sẽ rút kinh nghiệm xem bóng ở nhà, nào ngờ anh ấy lại đổi địa chỉ sang nhà chị hàng xóm.
Hạnh – chị hàng xóm hơn chúng tôi vài tuổi, đã ly dị chồng và làm mẹ đơn thân. Tôi cũng không hay tiếp xúc với chị ấy lắm một phần vì thường thấy mẹ con chị về muộn, phần nữa thỉnh thoảng lại có một người đàn ông ghé qua lúc đêm muộn nên tôi hạn chế giao du.
Ấy vậy mà chẳng hiểu chị ta có sức hút gì khiến chồng tôi 2 hôm nay chẳng ngày nào là không sang bên ấy. Tối hôm chủ nhật, chồng tôi bảo: “Em không thích anh ra quán thì thôi, anh sang nhà chị Hạnh xem nhờ. Không lúc cao hứng hò hét em lại càu nhàu mất trật tự con không học được bài, không ngủ được”.
Tôi cãi: “Mẹ con em đóng cửa phòng là được, anh ở nhà mà xem chẳng sướng hơn sang nhà người khác à?”.
“Em có mê đâu mà biết, ở nhà nó không có không khí, nó chán. Sang kia chị Hạnh cũng fan bóng đá, rồi cả mấy ông cùng tầng, lại chẳng thích hơn”, chồng tôi đáp.
Nghe thấy nhiều người xem bóng cùng bên nhà chị Hạnh, tôi miễn cưỡng đồng ý. Quả thực trận lúc 19h tôi thấy mấy anh nhà bên cũng xem cùng, trò chuyện rôm rả lắm nên có phần yên tâm. Cùng tầng cả nên có làm chút bia cũng chẳng lo lái xe đi về.
Sau khi hết trận, cánh đàn ông cũng giải tán ai về nhà nấy. Thế nhưng chồng tôi vẫn cứ ở lỳ bên nhà chị Hạnh chẳng chịu về để chờ... xem nốt trận đêm. Tôi tế nhị nhắn tin, gọi điện thì không được vì chồng quẳng máy ở nhà liền xúi thằng con sang gọi bố về. Lát sau, chồng tôi chạy về hỏi: “Có việc gì thế em?”.
Tôi hậm hực: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn không về đi ngủ đi”.
“Còn trận đêm nữa, cái trận ấy mới hay, không xem thì phí”.
Tôi điên tiết, đến giờ còn định ở cả nhà người ta ban đêm nữa đây. Hễ cứ mở mồm ra nói chồng lại lấy lý do sợ ồn ào rồi vợ lại cằn nhằn nên phải di cư. Cứ như tôi là ngọn nguồn mọi lý do ngăn cản anh ta đến với đam mê. Bực mình, tôi hậm hực: “Anh thích thì anh đi luôn đi cho tôi nhờ”.
Thế mà anh ta đi thật. Đang đà vợ chồng giận nhau, không ai thèm nói câu nào anh ta “định cư” luôn tới đêm ở nhà chị Hạnh. Mỗi lần thấy đến giờ có bóng đá anh chồng lại vội vàng xỏ dép chạy về căn nhà cuối hàng lang mà tôi nổi máu ghen. Nhưng nghĩ lại, đang chiến tranh lạnh với nhau, hơn nữa người ta chỉ xem cùng nhau chứ chưa làm gì quá đáng, làm ầm lên thì “xấu chàng hổ ai”. Các chị em có cao kiến gì giúp chồng cai nghiện xem World Cup bên nhà hàng xóm thì mách tôi với. Đến nước này tôi cũng phải bó tay.