Dù biết rằng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng ở đây có gia đình nhà ai kỳ lạ như gia đình nhà chồng tôi không? Hay là do tôi quá nhỏ nhen, ích kỷ một cách bệnh hoạn?
Hằng đêm tôi cứ trăn trở tìm câu trả lời cho riêng mình mà không sao tháo gỡ được mối tơ vò.
Tôi yêu chồng mình lắm. Anh có vẻ bề ngoài nhuốm chút phong trần, lãng tử, nhưng lại là người rất nghiêm túc, tập trung. Anh yêu thích công nghệ, suốt ngày chỉ mày mò mấy thứ máy móc.
Anh gần như chẳng bao giờ chủ động trò chuyện với con gái, cũng không hay chơi bời ở ngoài nhiều. Anh có vẻ chẳng nổi bật gif, ấy thế mà tôi lại yêu anh say đắm ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh ngồi đọc sách trong góc quán cafe quen thuộc.
Chồng tôi cách tôi 2 khoá, lại học giỏi nên tôi chủ động tiếp cận, nhờ anh giảng cái này, dạy cái kia. Suốt 1 năm trời âm thầm làm “em gái nhỏ” theo anh học hỏi, anh cũng lờ mờ nhận ra tình cảm của tôi.
Một ngày mùa đông lạnh giá, đứng đợi anh trước cổng trường, anh từ đâu tới choàng chiếc khăn ấm ấp quanh đầu tôi cười nhẹ, tôi biết mùa xuân của cuộc đời tôi đã đến rồi. Tình yêu của chúng tôi cứ nhẹ nhàng nảy nở, ngày ngày tôi ngập chìm trong hạnh phúc.
Sau khi ra trường và tìm được việc chúng tôi kết hôn ngay. Bố mẹ chồng tâm lý, cho chúng tôi ra ở riêng, dù điều kiện nhà anh cũng chỉ ở mức trung bình.
Dù chỉ là một căn hộ chung cư mini nhưng tôi vui sướng lâng lâng, chỉ cần thoát được cảnh mẹ chồng nàng dâu là đã tốt lắm rồi. Nhưng rồi cuộc đời đâu có luôn theo như ý ta muốn, thoát được cảnh mẹ chồng nàng dâu, tôi lại rơi vào cảnh em chồng chị dâu.
Tất cả bắt đầu từ khi em chồng đỗ đại học, bố mẹ chồng gửi em chồng lên ở nhà tôi cho tiện việc đi lại.
Nói về em chồng tôi, tôi chẳng có điểm gì để chê trách em ấy. Ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn, tính tình cũng ngoan ngoãn, luôn chia sẻ công việc nhà cùng tôi.
Hai chị em cũng khá hợp nhau trong việc bếp núc ăn uống. Thú thực tôi rất quý em những ngày đầu mới gặp. Lòng ghen tuông của tôi nổi lên khi em bắt đầu nhõng nhẽo đòi ngủ chung với vợ chồng tôi.
Em bảo rằng em sợ ma, giọng em ngọt sớt nịnh nọt vợ chồng tôi để em ngủ cùng giường cho đỡ sợ. Chồng tôi còn đang ngần ngừ, còn tôi không hiểu lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý, vui vẻ cười nói bảo e cứ ngủ một hai đêm cho đỡ sợ, chắc do lạ nhà.
Thật sự lúc ấy tôi cũng không có lý do gì để từ chối được em cả, tôi quý em, cũng chẳng muốn mang tiếng mình là chị dâu ghê gớm.
Thế rồi em hồn nhiên nằm cạnh chồng tôi, lúc đó tôi đã thấy có điều gì đó không được hợp lý cho lắm, nhưng bụng bảo dạ kệ đi, chỉ là một đêm thôi. Thế rồi từ một đêm lại thành hai đêm, ba đêm...cho đến cả tuần.
Em chồng tôi vẫn viện cớ sợ ma để cùng ngủ chung giường. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, không hiểu em chồng ngây thơ thật sự hay giả vờ, chẳng nhẽ em không biết vợ chồng tôi cần những giây phút thân mật ư?
Tôi càng cảm thấy tủi thân hơn khi nghĩ đến việc vợ chồng đi làm cả ngày, mỗi đêm mới có thời gian bên nhau thì lại có cô em chồng làm kỳ đà cản mũi.
Chưa kể khi đi ngủ em còn mặc váy ngắn, không đến mức gợi cảm nhưng tôi thấy khó chịu vô cùng, hằng đêm cứ thấp thỏm nhìn xem cô em chồng ngủ váy có bị tốc lên không.
Tôi cự nự với chồng về việc này thì chồng cũng chỉ thở dài bảo: “Nó ở nhà được nuông chiều quen rồi, từ bé đến giờ toàn ngủ với anh, chắc giờ nó quen. Anh nói nó thì sợ mất tình anh em, thôi vợ tìm cách giải quyết giúp anh nhé!”.
Và thế là chồng phó mặc cho tôi giải quyết vấn nạn “giặc Ngô” kia. Tôi hoang mang cực độ, bố mẹ chồng tôi cũng là người có học hành, sao lại giáo dục con như thế. Dù có là anh em, thì đến tuổi cũng phải cho họ ngủ riêng ra chứ.
Rốt cuộc gần 1 tháng trời, cô em chồng vẫn gan lỳ cố thủ ở phòng chúng tôi, chồng tôi thì cáu bẳn do không thể giải quyết nhu cầu sinh lý, còn mắt tôi thì thâm quầng do đêm nào cũng phải canh xem váy em ấy có bị hở không.
Thật là trớ trêu, chưa bao giờ tôi lại nghĩ tôi phải rơi vào cái hoàn cảnh nực cười như thế này.
Đỉnh điểm của sự việc là một tối nọ vợ chồng tôi có chút hiểu nhầm, chuyện từ bé xé ra to nên cãi nhau ầm ĩ. Chồng tôi hậm hực ôm gối sang phòng cô em chồng ngủ, em ấy cũng ôm gối đi theo chồng tôi.
Tôi như phát điên phát rồ nhìn cánh cửa phòng đóng im ỉm và nghĩ đến cảnh hai người họ cùng ngủ chung trên một chiếc giường. Em ấy mà sợ ma thì ngủ cùng với tôi cũng được cơ mà? Chuyện này tôi có muốn làm ầm ĩ cũng chẳng xong.
Thà em ấy là người đành hanh, hay kiếm chuyện với tôi tôi còn có cớ mà cãi vã với em ấy, đằng này nếu có cãi vã trong mắt gia đình nhà chồng tôi sẽ thành một kẻ xấu ích kỷ đi ghen tuông vớ vẩn mất.
Tôi lại càng hoang mang hơn khi nghĩ hay tôi là một kẻ bệnh hoạn khi ghen với tình cảm tốt đẹp giữa chồng và em gái chồng. Tôi phải làm gì đây?