Tôi năm nay 26 tuổi, bạn trai 30 tuổi. Chúng tôi đang ở trong độ tuổi nói già chằng già, nói trẻ cũng chẳng trẻ, nhưng chắc chắn chưa nhất thiết phải quá vội đối với chuyện về chung một nhà. Thế nhưng, vấn đề là chúng tôi đã yêu nhau quá lâu.
7 năm, toàn bộ thanh xuân của một người con gái. Anh đến bên tôi khi tôi đang ở trong quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Mối tình của chúng tôi đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, vượt qua mọi sóng gió của những giai đoạn khó khăn nhất khi bước ra khỏi cánh cổng trường đại học và vào đời.
Gia đình cả hai đứa đều không mấy khá giả, vì vậy để có được cuộc sống cũng tạm coi là ổn định ngày hôm nay, chúng tôi đã phải cố gắng rất nhiều. Hai bàn tay trắng, tôi cùng anh lập nghiệp. Ngày mới mở công ty, số vốn thâm hụt, chúng tôi phải ăn mì tôm cho qua bữa, nhưng chưa có ai từng oán thán lấy nửa câu. Vì cả hai đứa đều luôn tâm niệm trong đầu phải trải qua những ngày tháng thế này, mới mong được một tương lai tươi sáng cho gia đình nhỏ sau này.
Chúng tôi đã bên nhau cùng trải qua những ngày tháng chênh vênh nhất. Mặc dù không thể giúp anh nhiều về mặt kinh tế, nhưng tôi luôn ở bên động viên, chăm sóc anh những lúc khó khăn. Không cần phải mở lời hỏi, tôi cũng tin khi công việc kinh doanh đi vào ổn định và khi cả hai đứa đã thật sự có thành tựu gì đó trong sự nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn.
Tất cả tuổi xuân, tình yêu và hi vọng của tôi đều đặt trọn nơi anh. Nhưng đến bây giờ, tôi đang tự hỏi mình: "Nắm tay nhau vượt qua ngày giông bão, liệu có thể bên nhau ngày mưa tan?"
Anh không có động thái gì nhắc đến việc kết hôn. Trong khi mỗi lần về nhà, mẹ tôi lại lặp đi lặp lại câu hỏi: "Bao giờ thì chúng mày mới định cưới? Yêu nhau lâu đến thế rồi. Mau cưới rồi đem cháu đây tao bế cho."
Tôi cũng chỉ biết cười trừ bảo: "Mẹ làm gì phải vội thế. Chúng con vẫn còn trẻ mà." Nhưng chính tôi cũng không ngăn được những thắc mắc giống như mẹ. Đã có lần tôi dò hỏi thái độ của anh về chuyện này, nhưng anh lại tỏ ra không quan tâm.
Sau khi cứ bóng gió mãi về chuyện những đứa bạn của tôi đều đã "bỏ cuộc chơi" hết cả rồi, anh lại cáu kỉnh. Thời gian gần đây, không khí giữa chúng tôi như bị phủ bởi một làn sương mờ, có làm cách nào cũng không khiến nó rõ ràng hơn được. Anh không hẳn tỏ thái độ khó chịu hay muốn chia tay, nhưng tôi cảm giác đã có gì đó đang thay đổi. Anh hay lơ đãng trong những cuộc trò chuyện cùng tôi, cũng không quan tâm tôi từng li từng tí như trước nữa.
Tôi không quá sốt ruột trong việc lập gia đình, nhưng đột nhiên lại thấy lo lắng về mối quan hệ tình cảm này. Bởi tôi đã nghe không ít chuyện về những cặp đôi yêu nhau quá lâu mà không tiến đến hôn nhân sẽ sinh ra chán nhau. Vậy có phải anh đang chán tôi hay không?
Chúng tôi đã đi cùng nhau một quãng đường thật dài. Nhưng tôi không biết mình có nên tiếp tục hay không nữa. Tôi tiếc những gì mình đã bỏ ra, nhưng cũng sợ anh không còn yêu tôi như ngày xưa.