Đàn ông là vậy khi chưa tán được con người ta thì tìm mọi cách để cưa cẩm, dùng mọi từ hoa mĩ để tán tỉnh cho nàng hồn xiêu phách lạc. Tán được rồi thì tìm cách để “chén”.
Tôi từng có 1 tình yêu đẹp đẽ kéo dài suốt 6 năm trời. 6 năm thanh xuân của tôi chứ chẳng ít. 2 đứa yêu nhau từ cái lúc đi học đại học nghèo rớt mồng tơi, ngoài tình yêu trong sáng ngọt ngào ra thì chẳng có thứ gì quý giá. Nhớ những đêm 2 đứa lôi xe đạp ra rủ nhau lên bờ hồ đi chợ đêm, cả đi lẫn về ngót nghét 20 cây số nhưng vẫn vui hết cỡ. Yêu nhau gần 2 năm thì cuối cùng tôi cũng đánh mất cái ngàn vàng vào tay người đó.
Thú thật hồi đó không muốn trao đi nhưng bạn trai cứ năn nỉ, ban đầu tôi vẫn giữ vừng lập trường. Nhưng 1 lần 2 đứa về muộn không có chìa khóa đành thuê nhà nghỉ ngủ. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, vẫn câu nói bất hủ: “Anh chỉ ôm em ngủ chứ chẳng làm gì em đâu”. Giờ nghĩ lại tôi lại bất giác nhếch mép mỉm cười. Đàn ông ai cũng như nhau, yêu là phải “chén”, “chén” bao giờ chán thì bỏ.
1 lần rồi n lần khác, ban đầu còn e ngại sau đó tôi cũng dần sành sỏi chuyện giường chiếu. Khi lên giường anh ấy hứa hẹn với tôi đủ điều ngọt ngào, anh ấy vẽ trước mắt tôi 1 tương lai tươi đẹp.
Nào là mình sẽ cưới nhau, chúng ta sẽ sinh vài đứa trẻ cùng nhau trang trí nhà cửa cùng nấu cho nhau ăn, cuối tuần sẽ cùng nhau đi dạo. Hàng nghìn thứ đẹp đẽ được vẽ lên. Lúc ra trường khó khăn nhưng cả 2 vẫn không chùn bước, vẫn bên nhau.
Nhưng dần dần anh ấy bận rộn, tuần gặp tôi chỉ 1 vài lần, lần nào gặp cũng rủ đi khách sạn. Nhưng ân ái xong anh ấy lăn ra ngủ, mai sáng lại vội vã đi làm. Tôi dần dần không biết mối quan hệ của chúng tôi là gì nữa. Tôi bị động trong tất cả, anh ấy dường như thay đổi.
Tôi cứ ngồi chờ anh ấy gọi, ngồi chờ anh ấy bạn phát yêu đương. Sau bao ngày suy nghĩ cuối cùng tôi quyết định sẽ cầu hôn người đàn ông ấy. Tôi nghĩ khi về chung nhà mọi thứ sẽ khác vì bây giờ cả 2 đã ổn định công việc cả rồi.
Hôm đó tôi vận 1 bộ đồ thật xinh, trang điểm nhẹ nhàng và ôm 1 bó hoa đẹp đẽ đến chỗ anh ấy ở. Tôi có mua bánh kem nữa, sau khi ăn uống vui vẻ xong tôi bảo với người đó:
- Mình cưới nhau đi, em không muốn làm bạn gái anh nữa. Em muốn làm vợ anh.
Anh ấy ngỡ ngàng rồi dần dần mặt biến sắc. Anh ấy rút tay ra khỏi tay tôi rồi bảo:
- Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ mình chỉ làm bạn thôi được không em. Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, anh nghĩ chúng ta không hợp.
Tôi bủn rủn sững sờ và sốc tột độ.
- Anh… anh đang nói gì vậy?
Và những gì anh ấy nói sau đó khiến tôi ù tai đi, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Vâng chúng ta chỉ là bạn, thật nực cười. Những lời hứa hẹn năm xưa đâu rồi, tình yêu 6 năm với anh ấy chỉ là cuộc chơi thôi sao? Không hợp sao có thể bên nhau 6 năm cơ chứ.
Và rồi 2 tháng sau tôi nhận được thiệp hồng, vâng, anh ấy lấy vợ. Vợ anh ấy đã bầu 3 tháng rồi, nghĩa là anh ấy quen cô ta khi vẫn còn là bạn trai của tôi và suốt thời gian đó cũng có khi chúng tôi bên nhau mặn nồng. Tôi phá lên cười điên dại, tôi đau khổ đến kiệt cùng tới mức phải nhập viện cấp cứu.
Giờ đây sau 3 năm chia tay người cũ, tôi cũng có vài ba người theo đuổi. Nhưng hễ ai rủ tôi đi nhà nghỉ tôi lại đá họ ra hàng trăm dặm. Tôi dị ứng với chỗ đó, dị ứng với những lời thề non hẹn biển trên giường và sau đó kéo quần lên họ lại bảo: ‘Mình chỉ là bạn thôi em nhé”. Có phải vì tôi quá nhạy cảm, đề phòng vì những tổn thương trong quá khứ hay không?