Tôi gặp lại chị dịp đám cưới của người bạn chung của cả hai. Tiệc tan rồi, chị lại rủ tôi đi uống nước. Hình như cũng mấy năm rồi tôi mới thấy chị chịu buông việc mà đi đây đó, gặp bạn bè.
Sau mấy năm dài ít thấy mặt nhau, chị vẫn đẹp như thuở tôi thấy chị trong bộ váy cưới. Vẫn hay cười, chỉ là nụ cười hình như đọng vài nỗi buồn. Tôi còn nhớ, ngày chị cưới chồng, cha chị giận tới mức không đến dự. Vì chồng chị khi ấy đến một cặp nhẫn cưới đàng hoàng cũng không mua nổi cho chị. Đám cưới chị khi đó là tiền chị dành dụm bao năm, là chút của hồi môn mẹ chị cho con gái. Chị không thấy tủi, hình như chưa từng. Vì yêu rồi thì còn nghĩ được gì khác ngoài bóng dáng người mình thương đâu…
Chồng chị tuy khi ấy nghèo thật, nhưng chịu làm, cùng chị bỏ công góp sức. Chị vì biết tính chồng hay tự ái, nên chưa từng về nhà xin tiền cha mẹ. Ngay cả khi trong người còn mấy đồng bạc lẻ cũng không muốn làm chuyện tổn thương chồng. Rồi bẵng đi bao năm, tôi chỉ nghe gia đình chị giờ cũng có nhà riêng, đều là công sức hai vợ chồng cùng nhau cố gắng. Tôi khi ấy lại nghĩ, ở đời tìm được người cùng mình nghèo khó để rồi sang giàu có nhau đâu có dễ.
Vậy mà hôm nay, chị cứ hỏi tôi một câu mà tôi chẳng trả lời được. Chắc vì tôi không ngờ, cũng vì không biết phải trả lời thế nào. Chị cứ hỏi tôi: “Sao anh ấy có thể trở thành người như thế?”. Sao chồng chị có thể từ người đàn ông khóc nức nở khi thấy vợ đau đẻ, giờ lại dửng dưng nhìn nước mắt chị rơi. Sao anh ấy có thể từ người chồng sẵn sàng rửa bát khi trời trở lạnh để tay vợ không buốt, giờ lại không tiếc làm vợ đau lòng…
Chị kể, từ ngày chồng có chút bạc tiền, cô nhân tình ham giàu cứ quấn lấy anh ấy. Chị không cản được, chị như bất lực. Nếu anh là kẻ lăng nhăng bao năm, chắc giờ chị cũng không đau lòng như thế. Ngày trước, từng bữa cơm giấc ngủ của con chồng đều chăm. Cứ tan làm là chồng chị chỉ về nhà với gia đình, chưa từng lơ là con cái.
Vậy mà giờ, đến một bữa cơm chị cũng không thấy anh về. Từng món đồ trong nhà hỏng hóc anh cũng không hề động tay. Anh sẵn sàng đến nhà sửa cho nhân tình từng cái bóng đèn hư. Anh thức thật sớm để chở người tình đi làm cách nhà hơn cả một tiếng chạy xe. Chiều đến, anh lại đi đến tận khuya, đợi cô ta làm xong việc làm thêm muộn rồi mới về nhà. Mà cũng có phải cô ta hơn gì chị đâu, đàn bà góa bụa lại không bạc tiền, sao anh lại mê đắm?
Chị mấy năm qua chưa từng muốn buông tay. Vì chị muốn anh quay về, chị tin anh sẽ có lúc tỉnh ra. Vì gia đình này có dễ dàng để có đâu, hai con chị còn là thứ quý báu chỉ của riêng anh chị. Sao có thể nói đi là đi, sao có thể vì người dưng kẻ lạ mà bỏ máu mủ ruột rà? Chị không cam lòng…
Tôi nói với chị, đàn ông xưa nay vẫn thế thôi. Họ không đổi thay đâu, chỉ có người đàn bà bên họ thay đổi. Ngày trước họ từng yêu chị thế nào, thì giờ họ cũng yêu người tình của họ như thế. Họ vẫn yêu nồng nàn và chân thành như thế, có khác chính là người họ yêu đã không còn là chị. Họ không vô tâm vô tình đâu, mà là vì tâm và tình của họ đã không còn dành cho chị.
Vì vậy, đừng oán trách họ thay đổi làm gì, vô phương thôi. Tôi nói với chị, buông đi, cuộc đời này cũng đâu có dài cho mình giữ hoài người không muốn bên mình. Mình còn con cái, còn gia đình, còn cả tương lai. Mình để tâm làm gì thứ tình yêu đã hết hạn rồi…