Sinh con ra, ai mà không yêu con. Nhưng ở trong hoàn cảnh khó khăn, tình yêu ấy như càng có cơ hội bộc lộ rõ hơn. Có một người mẹ khuyết tật, cụt mất đôi tay, chân thấp chân cao, đi lại không vững, chăm sóc cho bản thân còn khó khăn nhưng lại "dám" sinh và nuôi dưỡng đơn độc một cậu con trai nhỏ.
Tương lai chưa biết sẽ đi về đâu nhưng mỗi sáng thức dậy, người phụ nữ ấy luôn tự nhủ mình phải cố gắng nhiều hơn để lo cho con có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Chị sẵn sàng làm tất cả, đơn giản chỉ để nhìn thấy con cười. Mỗi lúc như thế, bao buồn phiền, đớn đau, cả một quá khứ dài buồn bã hay hiện tại khó khăn... tất cả đều bỗng chốc hóa thành hư vô.
Đơn độc mang bầu, sinh con vì người yêu phũ mọi trách nhiệm để lấy vợ
Sinh ra trong gia đình đông anh em, từ nhỏ chị Trần Thị Cậy (35 tuổi, quê Sóc Sơn, Hà Nội) đã không được đến trường. Bố mẹ chị đều làm nông nghiệp, gia đình lại khó khăn nên không có nhiều thời gian chăm sóc cho các con. Với cơ thể vốn không lành lặn nhưng mọi thứ từ sinh hoạt cá nhân đến làm lụng việc nhà... chị Cậy đều phải mày mò tự học lấy. Có đôi khi, chị cảm thấy bố mẹ không hề đặt bất cứ kỳ vọng nào cho mình và chỉ hy vọng, chị sống khỏe mạnh, vậy là đủ.
Họ đặt cho chị cái tên Cậy như mong rằng, cuộc đời chị sau này sẽ tìm được nơi cậy nhờ, yên ổn chứ không nghĩ rằng, một mình chị có thể sống tốt. "Lúc còn nhỏ, tôi chỉ hay ở trong xó nhà, cảm giác nhàn rỗi đến thảm hại. Bạn bè không có còn bố mẹ hình như cũng xác định là sẽ nuôi mình đến hết đời nên chẳng bắt làm gì. Hơn nữa, họ cũng không có thời gian để dạy dỗ hay đưa đón tôi đi học".
Cuộc sống cứ thế đều đều trôi đi. 33 năm từ khi sinh ra, chị Cậy hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà, thi thoảng ra ngoài, gặp gỡ những người khuyết tật ở cùng địa phương. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ mãi diễn ra buồn tẻ, nhàm chán như thế nhưng rồi định mệnh đã cho chị gặp gỡ một người đàn ông.
"Đó là một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường. Ban đầu tôi cũng nghĩ là sẽ không đi đến đâu nhưng rồi duyên số cứ xích hai người gần lại. Yêu nhau một thời gian thì tôi có bầu và đó cũng là lúc người ấy dứt áo đi lấy vợ".
Đôi khi nghĩ lại chuyện tình cũ, chị Cậy cũng không biết người ấy đến với mình vì tình yêu hay vì dục vọng. Chỉ biết rằng, khi mang thai rồi có con, người ấy đã không còn qua lại hay chịu bất cứ trách nhiệm gì vì lo sợ, chuyện vỡ lở sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cá nhân.
Ban đầu, chị Cậy cũng oán giận nhiều lắm nhưng khi nghĩ lại, chị lại thấy mình không còn gì nuối tiếc cho cuộc tình đã qua. "Nếu họ đã không hiểu và chấp nhận được mình, cố níu kéo cũng chẳng được gì. Còn chuyện trách nhiệm với con cũng vậy, tôi không muốn cưỡng ép anh ấy phải thương yêu đứa trẻ".
Là một người phụ nữ yếu đuối, bị khuyết tật bẩm sinh nhưng lại phải mang thai và sinh con đơn độc... đối với chị Cậy, đó thực sự là quãng thời gian khó khăn. Tuy nhiên, khi đã vượt qua, nhìn thấy đứa trẻ chào đời khỏe mạnh, chị lại cảm thấy mình vô cùng may mắn.
"Con chào đời khỏe, lành lặn khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Đến giờ, nhiều khi nghĩ lại, tôi vẫn tưởng mình đang nằm mơ. Con chính là liều thuốc giúp tôi quên đi khổ đau, quên cả bố nó là ai, người đã bỏ rơi tôi như thế nào".
"Chỉ cần mỗi đêm ru con ngủ, lại thấy mình may mắn hơn nhiều người"
Từ khi có con trai, cuộc sống của chị Cậy như bước sang một trang khác. Bé Cò - tên thường gọi của con trai chị đã được gần 2 tuổi, rất thông minh, lém lỉnh và khỏe mạnh. Mỗi lần nhìn thấy con vui cười, chị Cậy đều không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Trước kia, khi còn sống chung với bố mẹ, chị Cậy chỉ biết lo việc cơm nước và sinh hoạt cá nhân. Từ khi có con, chị phải lo chăm sóc cho bé, chăn nuôi thêm gia súc, gia cầm để kiếm tiền nuôi con. Nhờ sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm, mẹ con chị đã có một chú bò nhỏ. Vì thế, công việc chính của chị là nuôi bò, gà và làm lụng việc nhà.
Ngoài ra, hàng tháng, mẹ con chị nhận được khoản trợ cấp khoảng 1 triệu đồng. Với số tiền này, chị Cậy phải chi tiêu rất tằn tiện mới đủ. Những lúc ốm đau phải nhập viện, chị vẫn luôn cần sự giúp đỡ của các anh, chị em trong gia đình.
"Lúc mới sinh con, nhiều người cũng hoài nghi, không biết tôi có nuôi nổi nó không. Thế mà sinh con xong tôi dọn ra ở riêng, nhờ khoản tiền trợ cấp hàng tháng, hai mẹ con vẫn sống tạm ổn", chị Cậy chia sẻ.
Trước đây, cuộc sống của chị Cậy phó mặc theo dòng chảy số phận. Thế nhưng từ khi có con trai, chị bắt đầu mơ ước đến những điều khác, cố gắng làm việc nhiều hơn để lo cho con, hy vọng nó có thể học hành tới nơi, tới chốn và có một tương lai tốt đẹp.
Ngày mới sinh con, chị cũng từng lo lắng, tự hỏi mình liệu rồi sẽ nuôi con thế nào? "Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đành lòng bỏ con". Chị Cậy nói, cho dù cuộc sống có vất vả thế nào, mỗi đêm ru con ngủ say, chị đều nhìn con và thấy mình may mắn hơn rất nhiều người.
"Tôi biết phía trước hai mẹ con vẫn còn nhiều khó khăn lắm. Sau này không biết con sẽ ngoan ngoãn hay học theo chúng bạn mải chơi, phụ lòng mẹ...".
Nhưng tất cả những điều đó, đều là chuyện của ngày mai. Bây giờ nhìn thấy chị và con trai vui vẻ bên nhau, ai cũng mừng cho họ, nhất là khi người mẹ ấy luôn cố gắng từng giây phút để ngày mai sẽ luôn tốt đẹp hơn ngày đã qua.