Lần đầu ra mắt bố mẹ anh, tôi đã phải trả lời câu hỏi hóc búa: “Bố cháu là ai? Làm nghề gì?”. Tôi cứ ấp a ấp úng không biết phải trả lời thế nào vì ngay từ khi mới lọt lòng đã không biết mặt bố mình là ai. Anh đỡ lời cho tôi nói rằng bố tôi đã qua đời từ lâu lắm rồi.
Câu trả lời ngập ngừng của anh khiến mẹ anh tỏ ra nghi ngờ và suốt buổi nói chuyện bác ấy không hỏi một câu nào nữa. Nhưng mấy ngày sau, tôi nhận được câu trả lời từ mẹ anh rằng, hai đứa không được phép cưới nhau.
Chính anh là người đã khóc trước mặt tôi và nói là không thể sống thiếu tôi. Vì yêu anh, chúng tôi đã nghĩ đến việc sẽ có con trước để đặt bố mẹ anh vào việc đã rồi mà chấp nhận cuộc hôn nhân của hai đứa.
Thế nhưng việc có con không đơn giản chút nào, chúng tôi liên tục gần gũi nhau nhiều tháng sau đó vậy mà vẫn không có tin vui. Tôi đã giấu anh để đến bệnh viện khám xem nguyên nhân từ ai mà chưa thể có con. Và câu trả lời của bác sĩ nói là tôi khó khăn trong việc mang thai vì có quá nhiều trứng lép.
Tôi đã tuyệt vọng lắm nhưng suốt 2 năm sau đó, anh vẫn kiên trì chờ đợi và yêu bằng cả trái tim khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Sự chung thủy của anh cùng với sự lạc quan của tôi cuối cùng tin vui đã đến.
Hôm ấy thấy trong người có nhiều biểu hiện lạ, đoán là có thai nên tôi đã dùng que thử thai. Nhìn thấy vạch thứ 2 mờ mờ hiện ra, tôi mừng lắm định gọi điện báo tin cho người yêu biết nhưng sợ chưa chắc chắn nên tự đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng vừa vào viện Phụ sản, tôi đã thấy ngay người yêu ngồi ở ghế đá ngoài hành lang. Tôi lo lắng không biết tại sao anh ở đây nên hốt hoảng chạy đến hỏi thăm xem sao anh ở đây.
Nhìn thấy tôi, người yêu cũng giật mình, nhưng khi anh chưa kịp trả lời thì một cô gái bước đến, ném cho anh tờ giấy khám thai và bảo: "Có tin vui rồi, 14 tuần, khi nào anh đưa em về ra mắt bố mẹ để bàn chuyện cưới xin đây? Em không muốn mặc áo cưới với cái bụng bầu chềnh ềnh đâu".
Tôi choáng váng trước những gì cô gái đó nói. Tôi nhặt tờ siêu âm lên, đúng là có thai 14 tuần. Nhưng tôi không cam tâm, tôi bảo với người yêu rằng tôi cũng có thai, sau đó tôi kéo anh đi vào phòng chờ khám bệnh. Nhưng cô gái kia cũng chẳng vừa, cô ta giật tay tôi ra rồi kéo anh về phía cô ta và quát hỏi tôi là ai, sao tôi kéo người yêu cô ta... Cô ta làm ầm lên khiến cả bệnh viện chú ý đến chúng tôi.
Vì xấu hổ nên anh gắt lên mắng chúng tôi làm trò cười cho thiên hạ, xong anh bỏ đi về khiến cả hai chúng tôi phải đuổi theo mà không kịp.
Vài ngày sau không thấy anh đến nhà, lo sợ người con gái kia cướp mất người yêu, tôi quyết định đến gặp bố mẹ anh nói chuyện có thai cho họ biết. Tưởng mẹ anh sẽ đón nhận mẹ con tôi nào ngờ bà đáp câu chua chát: “Cô định đi theo vết xe đổ của mẹ cô sao, tốt nhất hãy bỏ nó đi, con trai tôi sắp lấy vợ rồi”. Nói rồi mẹ người yêu đưa cho tôi 2 tờ năm trăm nghìn đồng và bảo vào bệnh viện mà làm cho an toàn.
Thật nhục nhã ê chề, chỉ vì quá tin và yêu anh bây giờ hậu quả tôi phải gánh chịu hết. Khó khăn lắm mới có con được vậy mà lại đi đến kết cục này. Nếu bỏ đứa con đi thì cơ hội làm mẹ của tôi sau này sẽ rất khó nhưng nếu giữ lại thì cuộc đời tôi sẽ một màu u ám.
Tôi thật sự không biết phải làm sao đây? Ai có thể cho tôi câu trả lời được không?