Sau khi kết hôn và sinh con, Mai chỉ ở nhà trông con và quán xuyến công việc trong nhà mà không còn đi làm nữa, mỗi tháng chồng cô sẽ đưa một khoản tiền để chăm lo cho gia đình nhưng chi tiêu cực kỳ dè xẻn. Cô luôn hiểu rõ rằng mỗi một khoản tiền đều phải suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi tiêu và phải thật hợp lý vì thương chồng phải đi làm cực khổ. Vì vậy mà Mai bỏ quên đi rất nhiều thú vui khi chưa có con, bỏ quên cả bản thân và không còn tha thiết làm đẹp, chưng diện mà chỉ lo vun vén cho gia đình. Cũng chính vì điều này mà Mai trở nên ngày càng xuề xòa, xấu xí hơn.
Trong khi đó, chồng của Mai là nhân viên bán hàng cho một nhãn hàng nên thường xuyên phải đi tiếp khách, có khi trở về nhà anh đã mệt lừ hay say khướt. Những lần như thế cô phát hiện trên người anh không chỉ có mùi men mà còn có cả nước hoa thơm nức của phụ nữ. Có khi rượu vào lời ra, anh còn nói ra rất nhiều lời khó nghe chê bai người vợ đã lặng lẽ ở nhà chăm nom gia đình cho mình. Tuy nhiên, Mai vẫn không để bụng vì biết chồng đã say đến không còn ý thức được gì.
Một hôm, anh vẫn về nhà với nồng nặc mùi rượu, khi cô đỡ anh lên trên giường ngủ đã bị anh mắng cô chỉ biết ăn bám vào chồng, cảm thấy mệt mỏi vì phải một mình nuôi cả gia đình. Khi cô tức giận nói lại rằng bản thân cũng phải chăm lo việc nhà chứ không hề rảnh rỗi chỉ biết ở nhà xài tiền của anh đem về. Lời nói của anh vô tình đã chạm đáy tự trọng của cô. Hai người cãi nhau một trận không nhỏ dù đã đêm khuya. Không chỉ dừng lại ở cãi mà anh còn tặng cho cô một bạt tai.
Nhìn người chồng của mình hiện tại, Mai phát hiện anh không còn giống với khi vừa kết hôn nữa, anh chẳng còn quan tâm cô như xưa, những lời hứa của ngày xưa giờ đã như gió thoảng mây bay chẳng còn lại một chút vương vấn mà chỉ cần lại người chồng chỉ biết đến việc kiếm tiền mà quên cả vợ con. Trong lòng anh giờ có lẽ cũng chẳng còn có cô nữa hay nói cách khác xem cô như của nợ mà anh phải cật lực làm lụng mỗi ngày để trả.
Sáng sớm hôm sau, khi anh còn say giấc chẳng còn biết gì, Mai ẵm con gom đồ quyết định trở về nhà mẹ, cô để lại cho anh một lá thư cùng tờ đơn ly dị mà cô đã suy nghĩ cả một đêm: "Chúng ta kết hôn vì muốn nương tựa vào nhau mà sống chứ không phải để ai làm của nợ của ai. Người phụ nữ chỉ biết quán xuyến gia đình như em giờ trong mắt anh đã là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám vào đồng lương của anh. Vậy thì ai là người dè xẻn từng đồng để vun vén cho gia đình, chăm lo con cái chu toàn để anh có nhiều thời gian ở bên ngoài an tâm làm việc đến mức đắm chìm trong những thú vui vô bổ. Em có thể thầm lặng hi sinh nhưng không thể đánh mất tự trọng của mình chỉ vì tình yêu. Ký đơn giúp em. Cảm ơn".
Người ta thường hay nói hôn nhân là nấm mồ giết chết tình yêu nhưng thật sự hung thủ giết chết tình yêu vốn dĩ cứ tưởng sẽ bền lâu ấy không phải hôn nhân mà chính ở cách nghĩ của mỗi người về cuộc hôn nhân của mình. Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản như thuở yêu đương mỗi người tự lo cho mình mà còn rất nhiều những mối lo toan vụng vặt khác khiến cả hai quên mất phải quan tâm, yêu thương nhau như lúc còn yêu.
Nhất là khi người phụ nữ đã không còn quyền tự chủ kinh tế, tình cảm phải chia sớt cho con cái nhiều hơn và phải cùng chăm lo cho con thì gánh nặng kinh tế lại đặt hết vào người đàn ông. Gánh nặng đó sẽ dần khiến người đàn ông cảm thấy mệt mỏi và dẫn đến xung đột là điều không thể tránh khỏi. Bởi lẽ người đàn ông ấy sẽ không bao giờ biết được rằng người phụ nữ ở trong xó bếp đã phải hi sinh những gì khi họ không đủ yêu thương bạn như thuở ban đầu. Vì vậy mà dù có như thế nào, người phụ nữ cũng nhất định phải có được khả năng làm chủ kinh tế dù đã kết hôn, sinh con và có người chồng giỏi giang đi chăng nữa nhé. Bởi tình yêu nào rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng, đừng quá tin vào những lời thề non hẹn biển gió thoảng mây bay.