Tôi 34 tuổi, còn chồng 52. Chúng tôi có 2 con, trai 10 tuổi và gái gần 4 tuổi. Tôi sống ở Mỹ đến nay đã gần 11 năm. Tôi quen anh qua mạng gần 4 năm nhưng liên lạc rất ít vì lúc đó tôi đang đi học, còn anh đã đi làm. Chúng tôi chỉ coi nhau như anh em kết nghĩa. Sau đó, anh về Việt Nam, có liên lạc với tôi, chúng tôi gặp nhau. Tôi cảm nhận anh là người hiền lành, không nhậu nhẹt, lăng nhăng. Trước khi về lại Mỹ, anh ngỏ lời muốn đính hôn với tôi. Lần đó, anh về cùng mẹ anh, bà rất quý tôi nên xin phép gia đình tôi cho hai đứa được đến với nhau, vì anh đã lớn tuổi. Khi ấy tôi chỉ có cảm tình và quý mến vì anh hiền, thật thà chứ chưa hề yêu. Tôi nghĩ đơn giản, tìm người thương mình là đủ, sau này sống chung tình cảm sẽ phát triển thêm.
Sang Mỹ, gia đình anh rất thương tôi. Tuy tôi còn trẻ, được sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nhưng lại không hề đua đòi, biết lo vun vén cho gia đình. Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua nhưng tôi thấy khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn. Anh yêu thương mẹ con tôi nhưng tôi chán cái tính "giậm chân tại chỗ" của anh. Ở Mỹ, tôi làm nails và nhanh chóng phát triển tay nghề. Anh không có công việc ổn định, làm cho tiệm móng của gia đình thì năm lần bảy lượt đòi nghỉ, sau đó ở nhà luôn. Tôi luôn là người đứng giữa giải quyết mâu thuẫn anh gây ra giữa anh chị em và cha mẹ. Anh gần như không hoà hợp được với ai, tính hiền nhưng rất để bụng. Còn tôi, sát ngày đẻ vẫn phải đi làm, nhiều lúc tủi thân vô cùng. Chuyện quan hệ vợ chồng hầu như không có khoảng 4 năm trở lại đây. Chúng tôi ngủ riêng từ lâu, mỗi lần anh có nhu cầu sẽ sang tìm tôi lúc nửa đêm, mà tôi thì rất ghét khi bị đánh thức lúc ngủ say. Chúng tôi không hề có khúc dạo đầu nên chuyện đó chẳng khác nào cực hình. Mỗi lần quan hệ chỉ được vài phút, nhiều khi chưa làm gì đã xong luôn.
Tôi nhiều lần góp ý to nhỏ, cũng thường xuyên đọc báo, tìm cách cải thiện chuyện vợ chồng, muốn chuyện đó trước khi ngủ, vậy sẽ giúp cả 2 thỏa mãn và ngủ sâu hơn nhưng anh không làm được, khuyên đi bác sĩ anh không chịu. Hai năm nay, chúng tôi gần như không gần gũi, thậm chí tôi còn không nhớ cảm giác ân ái vợ chồng là gì dù còn khá trẻ. Điều khiến tôi chán hơn là tính tình và cách anh đối xử với mọi người. Anh không thích giao du bạn bè, ngay cả phía gia đình ruột thịt anh cũng hời hợt. Anh không kiểm soát được lời nói, luôn to tiếng nếu bố mẹ mượn tiền do thua bài. Mỗi lần tôi mở miệng bênh ai hoặc không đứng về phía anh là anh chửi ngu như chó, như heo. Khi nóng lên, như bị ma nhập, anh có thể lải nhải, kể lể, chửi mắng chuyện từ cách đây cả chục năm cho đến chuyện hiện tại.
Gần đây, tôi muốn bảo lãnh bố mẹ đẻ sang Mỹ định cư, anh tỏ ý không vui. Khi mẹ tôi gọi video nói chuyện với các cháu, anh đi qua đi lại, nhìn nhưng không thèm chào hay hỏi thăm lấy một câu. Chưa có Tết nào anh gọi điện về chúc mừng ông bà. Trong khi anh về Việt Nam châm cứu cổ tay bị đau, chính cha mẹ tôi chăm sóc anh chu đáo, tận tình. Anh sợ cha mẹ tôi sang sẽ ảnh hưởng đến kinh tế, nhỡ sức khoẻ của ông bà có gì thì chúng tôi bị liên lụy. Nhiều lúc tôi muốn ly thân một thời gian xem còn cần nhau nữa không nhưng lại thấy tội vì anh rất yêu con. Tôi sợ có lỗi với con khi chúng không còn cha mẹ trọn vẹn. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.