Tôi và anh quen nhau được sáu tháng thì anh ngỏ ý muốn đến nhà tôi thưa chuyện. Chúng tôi cùng gần ba mươi tuổi rồi không còn trẻ nữa. Anh muốn tiến tới chuyện kết hôn càng sớm càng tốt. Tôi cũng thấy vậy là hợp lý. Chúng tôi sắp xếp về nhà tôi trước rồi sau đó mới về nhà anh.
Khỏi phải nói, bố mẹ tôi rất hài lòng về anh. Ông bà còn giục tôi cưới cho mau không thì nhiều người dòm ngó. Mọi việc ở nhà tôi thuận lợi bao nhiêu thì bên nhà anh tồi tệ bấy nhiêu.
Lần đầu tiên đến ra mắt, mẹ anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi không nói gì. Sau đó thì viện cớ có việc rồi đi ra khỏi nhà. Sau hôm đó, lòng tôi bất an lắm nên nhắn tin hỏi anh về mẹ anh. Nhưng anh chỉ ậm ừ nói cho qua chuyện.
Thời gian sau đó không thấy anh nhắc đến chuyện kết hôn nữa. Tôi thấy nghi ngờ chuyện chẳng lành nên hỏi thẳng. Không ngờ anh cũng nói thật rằng, mẹ anh chê tôi gò má cao, có tướng sát chồng. Nếu lấy tôi anh không chết cũng tán gia bại sản. Mẹ anh bắt anh phải lựa chọn. Cuối cùng anh đã không chọn tôi. Tôi cũng chẳng còn cách nào đành ngậm ngùi chấp nhận chia tay.
Ba tháng sau thì tôi nghe tin anh cưới vợ. Tin này tôi nghe từ một đồng nghiệp chứ anh cũng chẳng mời tôi. Nghe đâu là cưới chạy bầu. Tôi chết cay chết đắng cho số phận mình. Mới chỉ chia tay ba tháng mà người yêu mình đã có quan hệ với người phụ nữ khác. Chẳng nhẽ anh ta quên tôi nhanh thế sao? Đàn ông cạn tình như thế cả sao?
Tôi cũng chẳng còn nhỏ để chìm đắm vào đau khổ. Tôi lao vào công việc để quên anh. Đen tình thì đỏ bạc. Sự nghiệp của tôi nhanh chóng thăng tiến. Tôi cũng chẳng còn thời gian đâu mà buồn bã nữa. Cứ nghĩ là cuộc tình với anh đã như gió thổi qua rồi thì bỗng một buổi tối, có một số máy lạ nhắn vào zalo của tôi. Đó là anh.
Anh không dám gọi điện mà chỉ nhắn tin cho tôi. Anh nói rằng anh không hạnh phúc. Người con gái anh kết hôn là do mẹ anh mai mối cho. Anh không yêu cô ấy. Và điều kinh khủng hơn là đứa con cô ấy không phải con anh. Đứa nhỏ sinh ra không giống anh chút nào. Anh cũng không có cảm giác tình thân với nó nên âm thầm đi xét nghiệm AND. Kết quả là nó không phải con anh thật.
Anh thất vọng bỏ đi hai ngày không về, nói dối là đi công tác. Anh chưa nói chuyện này cho mẹ anh biết. Bà còn trách anh vợ mới sinh mà còn không ở nhà chăm con giúp vợ. Anh đang phân vân có nên nói cho bà biết không.
Tôi đọc xong những dòng anh viết thật sự không biết nên cười hay khóc nữa. Tôi không nhắn lại vì chính bản thân mình cũng không biết khuyên anh như thế nào. Và hơn ai hết, chính anh mới là là người quyết định chuyện này. Bởi vì anh đã lựa chọn nó.