Cách đây mấy năm chị dù 30 tuổi nhưng vẫn đẹp lắm. Ở chị như ẩn chứa cả một vườn hoa mà đàn ông nào cũng muốn chiếm hữu. Ngào ngạt hương, sắc vóc dịu dàng, cả cái nét độc lập kiêu hãnh chẳng cần ai.
Đàn ông theo đuổi chị không ít, chỉ để tự hào khi chinh phục được một người phụ nữ bất cần. Thuở đó, tôi hay nói chị phải lấy chồng đi, phụ nữ không ai thắng nổi thời gian đâu. Chị cười như không, chỉ nói chị cần đàn ông, chứ không muốn làm vợ, chị yêu tự do.
Bởi vậy, ngày tôi biết chị lấy chồng, tôi cứ ngỡ ngàng rồi tò mò. Rốt cuộc thì điều gì giữ chân được người phụ nữ thích rong chơi như chị?
Chị chìa thiệp cưới ra cho tôi, không cười cũng chẳng vui, vội vội vàng vàng rồi đi. Để đến ngày thấy chị mặc váy cưới, tôi mới hiểu đằng sau cái vẻ dửng dưng hôm ấy là gì. Một đám cưới mà gia đình nhà trai không đến.
Tôi còn nghe người dự tiệc nói với nhau, chị cưới chồng của người ta. Nhìn nụ cười của chị hôm ấy, lòng tôi tự dưng lại rối bời. Thứ hạnh phúc chị đang nắm giữ rốt cuộc đã tốn bao nhiêu nước mắt của mình, của người?
Ngày chị sinh con đầu lòng, tôi vào thăm lại chỉ thấy mình chị loay hoay bên con đỏ hỏn. Tôi hỏi mẹ chị đâu, chồng chị đâu. Chị không trả lời, miệng cứ cười nhìn mặt con trai y đúc cha. Vậy rồi cũng bẵng đi mấy năm, chị như mất tích.
Đến một ngày, chị hẹn tôi cà phê khi chiều muộn. Chị thong dong ngồi đợi tôi, tay cứ khuấy miết ly cà phê đen không đường như mọi khi. Vẫn cái dáng bất cần ngày trước, vẫn ánh mắt gợi cảm mong manh, chỉ là hình như thanh xuân đã dần rời bỏ chị…
Chị cứ hết cười rồi lại nói đủ chuyện với tôi. Rồi khi nghe tôi hỏi, chồng chị đâu. Chị im bặt, giọng bắt đầu nức nở…
Chị kể, ngày trước nào nghĩ mình có lúc muốn lấy chồng đâu, lại còn là chồng của người ta. Mà đã yêu là như mất hết lý trí đạo nghĩa, chị cứ tìm mọi cách cướp chồng người sao cho nhân đạo nhất. Rồi thì mặc kệ vợ người ta đau khổ, con người ta níu cha, chị vẫn muốn là cô dâu của kẻ phản bội. Chị nghĩ, người thứ ba thì sao, tình yêu không sai, tình yêu không có lỗi.
Vậy rồi, người đàn ông kia cuối cùng cũng là chồng của chị. Chị thoát vai kẻ thứ ba tàn độc trong miệng thiên hạ. Nhưng đời này, luật nhân quả đâu có bỏ sót ai. Chẳng qua, nó đến sớm quá với chị.
Mới 2 năm sau khi cưới, chồng phản bội chị. Một kẻ thứ ba khác lại xuất hiện trước mặt chị. Chị lại như thấy chính hình bóng của mình tháng ngày trước. Chỉ khác là, lần này nỗi đau của chị còn gấp bội những gì người vợ xưa kia phải chịu…
Ả nhân tình giở trò độc địa, đòi chồng chị đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà. Nghe lời nhân tình, chồng chị tìm cách lấy sạch tiền, cả khoản chị tiết kiệm bao năm trước khi kết hôn. Chị vì tin chồng sẽ thay đổi mà chua chát bị lừa một vố đau. Đến ngày chồng ép ly hôn, chị dắt con ra đi mà không còn một đồng trong người…
Cũng may, khi chị trở về nhà, cha mẹ chị chỉ im lìm không xua đuổi như bao năm. Ông bà cũng già rồi, tháng ngày lo nghĩ vì chị, tóc lại bạc thêm nhiều. Thấy chị dẫn con về thân xác tàn tạ, ông bà nào trách nổi. Chị khóc ngất trong lòng cha mẹ, nước mắt tủi hờn lẫn hổ thẹn. Chị biết chị sai, sai quá rồi…
Tôi biết nói gì với nỗi đau của một người như chị đây. Đáng trách, có chứ, mà đáng thương, cũng có. Phải chi chị biết, đàn ông là vậy. Nếu họ bỏ người khác để đến với mình được thì cũng sẽ có ngày bỏ mình để đi tìm kẻ khác. Họ vì mình phản bội người khác, thì cũng có lúc không tiếc bội phản mình vì kẻ khác. Đàn ông biết bội bạc mãi mãi không đứng yên vì ai. Mình tin họ, mình muôn đời thua thiệt.
Và phải chi chị biết cái giá cho việc làm người thứ ba chính là rồi sẽ gặp một người thứ ba còn tàn độc hơn cả mình ngày trước. Cái giá mình phải trả khi làm thương tổn người khác chính là tổn thương còn gấp bội…
Hạnh phúc đời này vốn chật chội, đừng chen chân vào của ai làm gì. Chỉ duy nhất điều gì của riêng mình mới cả đời dành cho mình…