Câu chuyện về cái đêm hôm đó có lẽ sẽ không bao giờ tôi có thể quên được. Nó sẽ ám ảnh mãi trong đầu tôi, dù cho sau này tôi có yêu ai, cưới ai đi chăng nữa. Nó là một nỗi đau về việc bị phản bội. Nhưng tồi tệ hơn nữa là, sự phản bội ấy lại diễn ra công khai ngay trước mắt mà tôi không hề hay biết.
Tôi và cô ta quen nhau trong 1 lần tình cờ, không may, tôi đâm xe vào cô ấy. Chính tôi đã là người đưa cô ấy vào viện, điều trị, chăm sóc. Cô ấy bảo gia đình, người thân đều ở quê, cô ấy không muốn mọi người lo lắng nên không báo ai cả. Vì mình gây ra chuyện nên ngoài việc lo chi trả viện phí, tôi đã chăm sóc cho cô ấy cả tuần trời. Đó cũng là lí do tình cảm hai bên dần nảy sinh vì cô ấy là người ăn nói rất nhẹ nhàng, khéo léo lại có gương mặt ưa nhìn.
Tôi đưa đón cô ấy đi làm sau khi xuất viện khoảng 1 tháng. Cứ thế, chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Tôi rất hài lòng và hạnh phúc khi yêu được người con gái như vậy vì cô ấy ngoan lắm, nói năng lại dễ nghe, ở bên bạn gái lúc nào tôi cũng thấy vui. Cô ấy cũng từng dẫn tôi về thăm quê một lần. Nhưng lần đó chúng tôi cũng chưa đề cập đến chuyện hai đứa yêu nhau, mới chỉ như người bạn thôi. Bố mẹ cô ấy ở quê, hiền lành, chất phác, thật thà…
Thú thật yêu nhau nhưng tôi ít có dịp đi gặp bạn bè của cô ấy. Cả hai chúng tôi đều bận. Bạn gái cũng đi làm từ sáng đến tối, tôi cũng vậy. Thi thoảng tôi còn phải đi công tác. Thế nên có chút thời gian rảnh nào thì hai đứa lại dành cho nhau chứ không muốn tụ tập bạn bè.
Tôi nhớ, lần đầu tiên tôi gặp anh ta là vào một ngày cuối tuần, khi tôi bảo bận không ghé qua nhưng rồi lại đến để gây bất ngờ. Họ đang ngồi ăn cơm với nhau. Tôi hơi sững sờ khi gặp cảnh ấy. Nhưng điệu bộ, dáng vẻ của cả bạn gái và hắn ta đều rất thản nhiên. Bạn gái giới thiệu đó là anh họ. Anh mới ở quê lên trên này công tác. Anh trọ ở chỗ khác, nhưng vì chưa quen nhiều nơi nên hay đảo qua đây chơi. Hắn ta cũng kiểu rất thoải mái, tiến tới bên tôi, vỗ vai: “Cậu yêu em gái tôi là phải làm cho nó hạnh phúc đấy nhé, không thì chết với tôi”…. Những gì họ diễn là như thế thì làm sao tôi có thể nghĩ đó là màn kịch được.
Vậy là tôi cứ hồn nhiên yêu, bất chấp vẫn thường xuyên gặp gã “anh họ” đó ở nhà bạn gái mình. Bạn gái tôi bảo hai anh em ở quê hợp nhau lắm, nên thi thoảng rảnh anh vẫn hay qua đây chơi… Đã thế, mỗi lần gặp, cả hai người họ đều nói chuyện về ông chú, bà bác nào đó, kiểu như bình luận về họ khiến tôi càng đinh ninh mối quan hệ giữa họ là họ hàng.
Cho đến một ngày, tôi đi công tác xa và về sớm bất ngờ. Tôi cố tình làm như vậy để khiến bạn gái ngạc nhiên. Lúc đó, cũng phải tầm 12h đêm rồi. Tôi xuất hiện trước cửa nhà bạn gái và khựng lại khi thấy âm thanh trong nhà phát ra những tiếng cười khúc khích, lả lơi. Nhìn qua khe cửa, tôi rụng rời chân tay khi thấy bạn gái đang ôm ấp gã “anh họ”. Tất nhiên, cái cảnh tượng đó không thể nào là anh – em trong dòng họ được. Xung quanh, đống quần áo ngổn ngang vất tứ tung dưới nền nhà.
Trời ơi… tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi đã bị lừa, còn bị lừa một cách đớn đau. Thì ra họ thông đồng với nhau. Lí do vì sao ư? Không cần họ nói tôi cũng biết, là vì tôi có tiền. Tôi không khoe khoang nhưng thực sự so với những người đàn ông ở độ tuổi tôi thì tôi dư giả về tài chính. Từ khi yêu đến giờ tôi cho bạn gái khá nhiều tiền. Thậm chí cái tiền thuê căn nhà đó của cô ta cũng là do tôi trả hàng tháng.
Đêm hôm đó, tôi đã không dám mở cửa bước vào. Tôi quay về. Tôi làm thế không phải vì nghĩ cho cô ta mà nghĩ đến danh dự của chính mình. Nếu tôi bước vào, tôi sẽ phải đối diện với cái cảm giác hai người họ cười vào mặt tôi khi sự vụ bại lộ. Chẳng thà tôi quay về…
Ngày hôm sau, tôi nhắn tin chia tay. Tôi nói chỉ yêu cô ta chơi bời thôi, không có ý định gắn bó. Tiền tôi cho cô ta chỉ là trả cho sự mua vui. Đó là cách duy nhất mà tôi nghĩ được để giữ lại chút danh dự cuối cùng trong một cuộc tình mà tôi phải trả giá quá đắt.