Ngoài 30 tuổi, trong khi bạn bè đã yên bề gia thất, con cái đề huề, công việc ổn định. Còn tôi, vẫn chưa từng được yêu, vẫn lẻ loi đi về và khi màn đêm buông xuống là lúc tôi cảm thấy trống trải và cô đơn nhất. Cũng chỉ vì tôi không phải là một người phụ nữ đẹp, mà phụ nữ xấu thì chẳng có quà.
Tôi đã từng nghĩ, chắc cả đời này sẽ chẳng có người đàn ông nào yêu tôi, và muốn gắn bó cuộc đời mình với một người con gái có vẻ bề ngoài không dễ nhìn như tôi. Tôi khao khát yêu và được yêu, nhưng các cuộc kiếm tìm dường như vô vọng, qua mai mối, qua mạng xã hội, điện thoại, rất nhiều người đàn ông đã muốn gặp tôi, nhưng chỉ sau lần đầu tiên là họ không còn muốn tiếp tục thêm lần nữa. Dù rằng, tôi là một cô gái vẫn còn trinh. Tôi khao khát yêu và được yêu.
Rồi một ngày anh xuất hiện, mang cho tôi niềm hy vọng vào một tình yêu, vào một mái ấm gia đình với ngôi nhà và những đứa trẻ. Dù anh không trọn vẹn, anh đã trải qua một đời vợ và đang quằn quại trong đau đớn khi bị vợ phản bội và quyết tâm ly hôn. Tôi yêu anh, và chỉ mong bù đắp những khoảng trống trong trái tim anh, bù đắp những điều không may mắn mà người vợ cũ của anh đã gây ra.
Tôi yêu anh bằng tất cả trái tim của một người con gái luôn khao khát tình yêu, khao khát có một mái ấm gia đình. Tôi chẳng nề hà một mình vượt xe máy gần 100 km trong đêm chỉ vì nghe tin anh bị cảm. Tôi cũng không ngần ngại trao đi trinh tiết của mình để chứng tỏ tình yêu với anh.
Anh đã từng nói, trong cái rủi có cái may, vợ bỏ anh để chạy theo một người đàn ông khác là điều rủi, nhưng trong điểu rủi ấy anh lại gặp được tôi, đó là điều may. Chúng tôi đến với nhau là định mệnh, là ý trời, vì thế sẽ không bao giờ có thể xa nhau. Anh sẽ không bao giờ làm cho tôi phải khổ, phải rơi nước mắt vì cuộc tình này.
Vậy mà, tất cả những lời anh nói chỉ như gió thoảng qua. Người ta nói khi yêu thì chẳng có lý do gì, nhưng khi chia tay họ có cả hàng ngàn lý do. Anh cũng vậy, các lý do anh đưa ra rất nhiều, chủ quan cũng có, khách quan cũng có, nhưng chung quy lại cũng chỉ bởi không hợp. Anh sợ không mang lại hạnh phúc cho tôi, sợ sẽ làm tôi khổ!!!.
Thực sự, anh là người đàn ông đầu tiên đặt lên môi tôi nụ hôn, cũng là người đàn ông đầu tiên khám phá cơ thể tôi. Tôi không hề muốn nghĩ xấu về anh giống như những thằng sở khanh ngoài kia, “Truất ngựa truy phong” khi đã lấy đi đời con gái của tôi, nhưng tôi chẳng biết phải nghĩ về anh như thế nào, khi tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi đã trao anh nhưng thứ nhận về chỉ là sự cay đắng, bẽ bàng. Tôi hận anh, hận anh nhiều lắm!!!