Tôi mồ côi ba mẹ từ nhỏ, ở với dì rồi lấy chồng năm mới 20 tuổi và có một bé gái. Nhưng hôn nhân không hạnh phúc, gia đình chồng hắt hủi nên tôi đã chia tay. Tôi ra đi với vài bộ áo quần cũ và 35 ngàn đồng trong túi.
Vì hoàn cảnh không thể đem con theo được nên phải để lại cho chồng nuôi, lúc ấy con gái mới được ba tuổi rưỡi. Tôi đã trải qua nhiều nghề từ rửa bát đến dọn nhà thuê, bán hàng để có tiền sinh sống. Khi có ít tiền, tôi vào Bình Dương xin làm công nhân ở khu công nghiệp.
Tuy lương của tôi không cao nhưng ổn định, nếu biết tích lũy tính toán cũng đủ sống. Tôi cố gắng làm việc chăm chỉ, thỉnh thoảng gửi tiền và quà về quê nhờ dì mang sang cho con gái. Tôi không còn nghĩ đến chuyện yêu đương cho đến khi gặp anh.
Lúc đó, tôi đã bước sang tuổi 28 còn anh mới 25 tuổi. Anh chưa vợ, sống cùng khu nhà trọ với tôi. Anh âm thầm quan tâm giúp đỡ nhưng tôi không để ý. Gần 7 tháng sau, tôi mới có tình cảm với anh.
Bởi lần ấy, tôi bị sốt siêu vi vào đúng dịp nghỉ lễ, mọi người đều về quê hết chỉ còn tôi và anh ở lại. Anh đã chăm sóc, nấu cháo mua thuốc giùm khiến tôi cảm động. Anh mạnh dạn bày tỏ tình cảm. Anh bảo, anh thương tôi đã lâu nhưng không dám nói vì tính tôi khép kín lạnh lùng quá.
Tôi cũng không giấu gì anh chuyện quá khứ của mình và khuyên anh nên tìm người khác. Tôi và anh chỉ có thể làm bạn chứ không thể tiến xa hơn. Nhưng anh không quan tâm chuyện quá khứ, chỉ cần chúng tôi yêu nhau là đủ. Anh đã đưa tôi về ra mắt gia đình ở Bình Phước.
Tất nhiên gia đình anh phản đối gay gắt vì quá khứ của tôi còn anh là trai tân. Bất chấp gia đình phản đối, anh và tôi vẫn quyết định sống chung với nhau. Khi tôi có thai được 5 tuần, mẹ và chị gái anh đã tìm đến tận phòng trọ để đánh đuổi tôi đi. Họ bắt tôi phải phá thai bằng được và không được liên hệ gì với anh.
Anh bị gia đình ép về quê để cách ly với tôi. Trong thời gian anh về quê, tôi đã âm thầm nghỉ việc và chuyển chỗ ở. Tôi chỉ còn liên lạc với một người bạn làm chung xưởng để giải quyết thủ tục bảo hiểm.
Anh trở lại không thấy tôi đã cuống quýt đi tìm. Nhưng tôi đã đổi số điện thoại, khóa luôn tài khoản facebook. Tôi quyết tâm sinh con một mình không phiền đến anh để anh có cơ hội tìm hạnh phúc mới. Bởi thái độ của gia đình anh như thế thì tôi chẳng còn hy vọng đến với anh.
Đến khi con trai tôi được 5 tháng tuổi, anh cũng dò tìm được địa chỉ của tôi thông qua người bạn chung xưởng. Anh đã khóc rất nhiều và trách tôi sao lại bỏ đi khi bụng mang dạ chửa như thế. Anh quyết ở lại chăm sóc tôi và con dù tôi khuyên anh nên nghe theo lời gia đình.
Anh đến được hai tuần thì mẹ và chị gái anh một lần nữa lại xuất hiện ở phòng trọ của tôi. Tuy nhiên, lần này, thái độ của họ khác hẳn, mẹ anh tha thiết muốn nhận cháu khi thấy thằng bé giống ba như tạc. Và cũng bởi gia đình anh có một chị gái và năm anh em trai, nhưng bốn người kia toàn sinh con gái. Con tôi là đứa cháu trai đầu tiên của cả nhà.
Biết nguyên nhân là thế nên tôi rất đắn đo, bởi những lời mắng chửi cay nghiệt khi mẹ anh bắt tôi bỏ thai vẫn còn văng vẳng bên tai. Nếu con tôi là con gái, liệu họ có thèm đoái hoài? Trải qua nhiều đắng cay, tôi sợ hãi khi nghĩ đến cảnh phải làm dâu lần nữa.
Biết đâu gia đình anh chỉ cần có cháu chứ không xem tôi ra gì? Điều an ủi duy nhất đối với tôi là tình yêu của anh. Bây giờ, anh vẫn sống với tôi và con ở phòng trọ. Gia đình anh năm lần bảy lượt xuống xin đón mẹ con tôi về nhưng tôi vẫn băn khoăn chưa đồng ý.