Sinh con cho chồng là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn làm. Ngay khi cưới, tôi cũng thích trẻ con nên nhanh chóng có thai. Chồng tôi khi biết tin tôi có bầu thì mừng lắm. Anh cứ cười mãi rồi còn gọi điện báo tin mừng cho bố mẹ hai bên.
Những ngày tháng mang thai tôi được chồng chiều chuộng như công chúa. Tôi không phải đụng tay vào việc gì kể cả cắm nồi cơm điện. Không những thế chỉ cần tôi nói thèm gì là chồng tôi đi tìm cho bằng được. Anh cũng chẳng bao giờ dám nặng lời vì sợ tôi buồn thì con sẽ xấu xí.
Anh chiều tôi đến mức mang thai 9 tháng mà tôi tăng lên 30 kg. Cả người tôi tròn vo, mặt mày béo núc ních. Tôi thường hay nhìn mình trong gương rồi hỏi chồng có thấy chán cơ thể tôi bây giờ không? Anh đều gõ đầu nói tôi ngốc. Anh chỉ cần mẹ con tôi khỏe mạnh là đủ rồi. Và cũng vì lo cho con nên từ khi biết tôi mang thai chồng tôi cũng không đụng vào người tôi nữa. Có đôi lần tôi muốn quá nên gợi ý nhưng đều bị anh gạt ra.
Giờ thì tôi sinh con đã hơn 1 năm. Hơn 1 năm đó chồng tôi quấn quýt không rời thằng bé. Với anh con luôn là số một. Có hôm con bệnh anh còn địu con lên công ty để vừa làm vừa chăm chứ nhất quyết không để ở nhà cho bà nội chăm giúp. Anh chăm con kĩ đến mức gần như không cần tôi nữa. Vì thằng bé bú sữa ngoài, lại được bố chăm nên tôi có thời gian dành cho chính mình.
Tôi tập yoga, tập gym để cơ thể săn gọn trở lại. Tôi cũng tìm mọi cách để xóa những vết rạn trên bụng. Tuy nhiên, chuyện ái ân vợ chồng vẫn không diễn ra.
Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng có thể chồng vừa làm việc vừa chăm con quá mệt mỏi nên không còn hứng thú nữa. Nhưng giờ thằng bé đã hơn 1 tuổi và đi nhà trẻ rồi nhưng anh vẫn không đụng vào tôi. Tôi hay hỏi vì sao thì anh nói anh chỉ muốn dành hết sự quan tâm cho con và bảo tôi ráng đợi khi con lớn hơn một chút nữa. Ban đầu tôi còn tin nhưng càng về sau tôi càng không tin được nữa.
Vợ chồng tôi vẫn trò chuyện, cười đùa bình thường nhưng cứ tối là anh lại bế con vào phòng ngủ trước. Có nhiều lần tôi chủ động vào ngủ cùng nhưng anh lại đuổi ra vì “hít hết không khí của con”. Có lần tôi cố tình đợi tới khuya khi thằng bé ngủ say để tiếp cận anh nhưng cũng bị anh mắng là ham hố, không để anh nghỉ ngơi.
Đã có khoảng thời gian tôi theo dõi vì nghĩ anh ngoại tình nhưng chẳng thu được kết quả gì. Cuộc sống vợ chồng không tình dục cứ thế trôi qua khiến vợ chồng tôi bắt đầu có khoảng cách.
Hôm qua, tôi quyết định thử mồi chài anh bằng một bộ váy ngủ đỏ mỏng tang. Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc bằng cách gửi thằng bé ngủ với bà nội một đêm. Chồng tôi khi nghe nói đưa thằng bé cho nội thì hằn học lắm. Tôi ôm anh lại, kéo anh vào phòng nhưng anh hất tôi ra. Tôi gào lên hỏi anh vì sao? Tôi chịu hết nổi rồi nếu cứ thế này chắc tôi sẽ làm đơn ly hôn.
Chồng tôi hơi sững một chút khi thấy phản ứng của tôi. Rồi anh nói: “Anh cần thời gian để quên đi cảnh em đang sinh con. Nó ám ảnh khiến anh không còn cảm giác với em nữa. Nếu em không chịu đựng được thì có thể làm gì tùy em miễn là để con cho anh”.
Nói rồi anh đi xuống phòng nội bế con lên. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn khóc nức nở. Ngày sinh, anh đã ở bên tôi, nắm tay tôi, động viên tôi. Tôi không ngờ đó cũng là giây phút khiến anh mất cảm giác với tôi. Tôi phải làm sao để cứu vãn tình hình này đây? Tôi vẫn còn yêu chồng lắm.