Chồng cũ tôi quá khô khan, vô tâm, chỉ biết đến công việc. Cuối tháng anh ta đưa cho vợ tiền chi tiêu, vậy là xong nghĩa vụ. Chuyện ân ái vợ chồng thưa thớt, tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, vậy mà khi tôi hờn giận thì chồng mắng ngược lại tôi.
Anh ta bảo rằng lấy nhau có một mặt con rồi, đâu phải thanh niên mới lớn mà quấn quýt si mê. Chồng bảo tôi nhàn rỗi quá sinh nông nổi, còn khuyên tôi kiếm việc gì thêm mà làm, anh ấy quá bận rộn và mệt mỏi, không còn thiết tha gì nữa.
Rồi tôi phải lòng anh trưởng phòng ở công ty đối tác, vừa đẹp trai, tài giỏi lại biết lấy lòng phụ nữ. Khi chúng tôi qua lại với nhau, dù rất bận rộn công việc khi là 1 trưởng phòng nhưng anh ấy vẫn có thời gian đi ăn, đi hẹn hò với tôi, còn thường xuyên mua quà tặng. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra không phải đàn ông vốn vô tâm mà vì họ thực sự có muốn quan tâm đến mình hay không.
Tôi đắm say trong men tình không còn quan tâm đến chồng nữa. Hôm đó, biết vợ của người tình đi công tác, tôi nài nỉ được đến nhà anh qua đêm. Thực ra là vì sự đố kỵ của đàn bà, tôi muốn xem anh ấy có sẵn lòng dẫn tôi về tổ ấm của vợ chồng họ hay không. Và tôi vỡ òa hạnh phúc lẫn đắc thắng khi người tình đã đồng ý.
Cánh cửa phòng ngủ vừa khép lại không lâu thì vợ của anh ấy đột ngột trở về. Hóa ra là giả vờ đi công tác, rồi lén về bắt ghen. Tôi chui vào gầm giường trốn nhưng trong lòng không mấy lo sợ. Vợ anh ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, lấy được người đàn ông hoàn hảo như anh ấy thì cố gắng mà giữ còn chẳng ăn ai, làm sao dám đánh ghen ầm ĩ.
Cùng lắm thì tôi chối bay chối biến hoặc hứa hẹn không gặp lại nhau nữa là xong. Tất nhiên sau đó chúng tôi sẽ cố gắng kín kẽ hơn, không tới nhà anh ấy nữa là được.
Nằm trong gầm giường, nghe cuộc nói chuyện của vợ chồng họ thì đúng như tôi nghĩ. Chị ta hoàn toàn lép vế chồng mình, chẳng dám to tiếng lấy một câu. Tôi thầm cười khẩy khinh thường người phụ nữ sợ chồng ấy. Nếu là tôi mà chồng ngoại tình thì phải cho anh ta vài cái tát rồi náo loạn gọi gia đình đôi bên tới xử tội. Làm gì có chuyện chồng ngoại tình mà vợ vẫn phải ăn nói khép nép, còn không cả dám trách móc nửa lời.
Đúng lúc ấy tim tôi như chợt ngừng đập khi nghe được một tiếng gọi ngây thơ và có phần dè dặt cất lên: “Mẹ ơi, mẹ có trong đó không?”. Chân tay tôi run lẩy bẩy không còn sức lực, chủ nhân của tiếng gọi ấy không ai khác chính là cô con gái 4 tuổi của tôi.
Tôi lóp ngóp bò ra, đầu tóc rối bù, váy áo xộc xệch, thật thảm hại trước mặt con bé. Con gái nhìn thấy tôi thì vui mừng chạy đến, níu chặt tay mẹ: “Mẹ ơi về nhà với con đi, con nhớ mẹ lắm…”. Đêm ấy tôi nói dối chồng là đi công tác để con lại cho anh trông, rồi tới nhà nhân tình hò hẹn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa phòng, chồng tôi đứng đó hướng ánh mắt lạnh lùng và bình thản về phía tôi. Thế nhưng hành động của anh thì cho thấy rằng anh đang phẫn nộ tột cùng và sẵn sàng trả thù tôi bằng những cách tàn nhẫn nhất. Hẳn vợ người tình báo cho chồng tôi và họ bàn bạc với nhau từ trước?
Có thể tôi sai nhưng con gái tôi có đáng phải chứng kiến những điều này? Nó còn quá nhỏ và ngây thơ chưa hiểu chuyện, nó cũng là con của anh tan tại sao anh ta lôi nó vào chuyện của người lớn?
“Đến bây giờ cô mới thấy hổ thẹn à? Rồi con gái cô sẽ mang danh có một người mẹ ngoại tình đến hết đời…”, chồng tôi cười gằn thốt ra từng chữ khiến tôi lạnh hết cả sống lưng.
Trận đánh ghen tay 4 hôm ấy không hề có những lời mắng chửi thóa mạ nặng nề nhưng nó khiến tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi không còn gặp lại người tình nữa, vợ chồng anh ta có lẽ đã hạnh phúc trở lại nhưng vợ chồng tôi thì ly hôn. Con gái tôi thi thoảng vẫn hỏi rằng hôm đó tôi đến đấy làm gì, nó chưa thực sự hiểu hết những gì nó được chứng kiến… Nghe câu hỏi ngây thơ của con mà lòng tôi đau quặn thắt… Giá như tôi chưa bao giờ phạm sai lầm tày trời ấy…