Mẹ chồng đuổi con dâu ra khỏi nhà, tôi nhẹ nhàng quăng xấp ảnh xuống bàn, cùng lời tuyên bố khiến bà khóc nức nở
Tôi có chồng được hơn một năm. Quả thật cuộc hôn nhân này đến với tôi khá chóng váng. Đến tuổi lấy chồng, tôi gặp chồng mình. Tìm hiểu được nửa năm thì anh ngỏ lời lấy tôi. Tôi không kén chọn, chồng tôi lại tài giỏi, ưa nhìn thì tôi chẳng có lý do gì từ chối.
Nhưng từ ngày về làm dâu, tôi luôn bị mẹ chồng hối thúc chuyện có con. Sau 3 tháng kết hôn, mẹ chồng luôn nói bóng gió con dâu khó có con, còn so sánh tôi với con dâu nhà hàng xóm. Tôi nghe đến mức mệt mỏi, thậm chí thấy rất tổn thương.
6 tháng sau khi kết hôn mà tôi vẫn chưa có con, mẹ chồng bắt hai vợ chồng tôi phải đi khám. Kết quả cho thấy chúng tôi chẳng có bệnh gì, rõ ràng là do mẹ chồng cứ hối thúc vô lý. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn không hiểu, bà bắt đầu chì chiết, mắng nhiếc tôi không có con. Thậm chí bà còn nói bóng gió mong chồng tôi cưới vợ mới. Vì đã quá quen, tôi chẳng màng để tâm nữa.
Đến nay đã là một năm rưỡi sau ngày kết hôn, mẹ chồng đã không thể chờ được nữa. Bà không tin vào kết quả của bệnh viện, vẫn khăng khăng rằng đó là lỗi của tôi. Mỗi ngày, bà kiếm cớ để tranh cãi với tôi, bắt bẻ tôi. Đến một sáng khi chồng tôi không có ở nhà, mẹ chồng kiếm chuyện đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi đã nhẫn nhịn quá lâu, không thể im lặng được nữa. Tôi bỏ mặc bà đang đứng giữa nhà hùng hổ la mắng. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, lấy trong túi xách ra một xấp ảnh. Tôi đi ra, nhẹ nhàng quăng chúng trước mặt mẹ chồng. Khi mẹ chồng tôi thấy những tấm ảnh đó, khuôn mặt dữ tợn của bà bị chấn động. Bà kinh ngạc rồi quỵ xuống khóc nức nở. Sau đó bà van xin tôi đừng đi.
Mẹ chồng hạ mình giữ đứa con dâu như tôi ở lại chỉ vì biết con trai của mình là người đồng tính. Bà sợ tôi sẽ đi rêu rao với người khác, bà sẽ mãi mãi không thể có cháu nội. Nhưng bà cũng chẳng biết được là dù tôi có ở đây bao lâu đi chăng nữa thì cũng không thể có thai. Chồng tôi đã không muốn thì sao tôi có thể?
Việc phát hiện chồng là người đồng tính đã là cú sốc lớn với tôi. Nhưng sau đó tôi đã tỉnh ngộ, tôi không muốn sống cuộc đời thế này nữa. Tôi muốn ly hôn để tìm hạnh phúc khác cho mình. Tôi viết đơn ly hôn để lại cho chồng rồi rời đi ngay sau đó.
Sau ly hôn để lại hết tài sản cho vợ con, 2 năm sau tôi bàng hoàng thấy dáng vẻ...
Sau một tháng giằng co thì chúng tôi ra tòa. Tôi nhường cho vợ quyền nuôi con, đồng thời ra đi tay trắng.
Con gái học giỏi bỗng tụt hạng dốt nhất lớp, mẹ quát mắng nhưng lại sốc ngất khi nghe con...
Mặc cho con la hét, đang cơn thịnh nộ, Hà mắng con không tiếc lời. Đúng lúc đó, bà giúp việc đi về, thấy vậy bà vội ôm chầm lấy bé Thỏ và xin Hà bớt lời.
Bị gái lạ tát tới tấp trên phố, tôi bàng hoàng phát hiện bí mật đằng sau của gia đình...
Nhưng hiện tại chúng tôi ai cũng có cuộc sống yên ả, dù là tôi, người anh em song sinh kia hay là em gái của tôi. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? Tôi có nên nói ra hay không?
5 năm làm mẹ đơn thân, mẹ chồng "hụt" bất ngờ tìm đến đòi gặp cháu và trao tài sản...
Tôi dù hận mẹ con Quốc nhưng đứa con là máu mủ của tôi, tôi không thể giết đứa trẻ vô tội này. Vì thế, tôi đành nói dối rằng mình đã phá thai để tránh xa hai con người ác độc đó.