Dỗ con đến nửa đêm mới đi tắm, bỗng thấy chồng cứ lén lút đi theo phía sau, tôi giả vờ không biết để rồi phát hiện sự thật bàng hoàng
Tôi và anh yêu nhau từ thời học đại học, tình cảm ban đầu rất đơn giản và trong sáng. Anh là mối tình đầu của tôi, biết nhà anh cũng không có điều kiện nhiều nên tôi cực kỳ hạn chế đòi ăn chơi, lúc nào tôi cũng nghĩ tiết kiệm cho anh.
Tình cảm của chúng tôi được đôi bên gia đình ủng hộ, mọi thứ cứ tiến triển đều đều như thế cho đến khi chúng tôi đi làm một thời gian thì kết hôn. Thời điểm đó lương hai đứa cũng khá, thuê một căn chung cư mini ở ngoại thành hết 2 triệu rưỡi, số tiền còn lại cũng tạm đủ chi tiêu. Mọi thứ chỉ bắt đầu khó khăn khi tôi sinh con. Tôi không đi làm được nữa, mà nuôi con mọn lại cực kỳ tốn kém.
Mọi thu chi đổ dồn lên chồng, tôi biết anh vất vả nên thương lắm, nhưng biết làm sao, gia đình hai bên đều khó khăn, chúng tôi không trông ngóng được.
Nhưng dần dần, tôi thấy anh thay tính đổi nết, không còn ân cần nữa, anh hay cáu gắt, khó chịu, đá thúng đụng nia. Bắt đầu bóng gió tôi ăn bám, một mình anh lo chán quá rồi. Anh bắt tôi cắt giảm chi tiêu, mọi thứ mua sắm đều phải do anh đồng ý mới được mua.
Nhiều lúc tôi cũng ức chế lắm, nhưng nghĩ mình đang phụ thuộc nên cắn răng chịu đựng.
Hôm trước, con ốm, tôi loay hoay đến 11 giờ mới dỗ con ngủ rồi tranh thủ đi tắm. Lúc tôi đi thấy anh đi theo, nghĩ chẳng có gì, nhưng vừa bật nước tắm thì thấy nước lạnh ngăn ngắt. Tôi gọi chồng, anh bảo anh không biết. Hôm đó tôi bị con nôn trớ khắp người nên cắn răng tắm gội nước lạnh cho xong. Ai ngờ vừa bước ra, tôi choáng váng đầu óc rồi ngã xuống.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình trong bệnh viện, chồng lo lắng ngồi bên cạnh. Anh cứ ấp úng không nói câu nào. Tôi giận và buồn lắm, tôi biết anh tiết kiệm nên tắt nóng lạnh, ép tôi tắm nước lạnh lúc nửa đêm. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn quá, anh keo kiệt đến mức không xót xa tôi. Tôi chán lắm, chỉ muốn bỏ quách cho xong.
Mẹ chồng bỗng ra thùng rác lục đồ, dâu trẻ buông lời nhiếc móc nhưng lại 'rụng rời' khi thấy...
Chẳng hiểu sao sau khi nghe xong, tôi lại cảm động đến bật khóc. Không ngờ vì chúng tôi, mẹ chồng lại làm quá nhiều việc đến vậy. Đến bây giờ tôi mới hiểu, trên đời này, chẳng có tấm lòng nào bằng cha mẹ dành cho con cái.
Con trai vừa mất nửa năm, con dâu đã mang bầu, mẹ chồng đuổi đi mà không biết đó là...
Giận thì rất giận, nhưng mẹ chồng tôi cũng đáng thương lắm. Bà là góa phụ, có mỗi người con trai, bây giờ lại lìa đời sớm như vậy. Mọi người cho tôi lời khuyên với, tôi có nên cho bà nhận cháu hay không?
Làm chính thất vẫn bị đánh ghen, vợ trẻ nín nhịn cho qua rồi đợi thời cơ chín muồi mới...
Ngay giờ phút này, tôi cảm thẫy rất thanh thản. Cuối cùng thì sau bao ngày tháng nhẫn nhịn chịu đựng, tôi đã có thể bắt chồng phải trả món nợ này rồi.
Mẹ chồng vung tiền cho 30 triệu mua điện thoại mới, dâu trẻ hí hửng đi mua để rồi lãnh...
Em không ngờ mẹ chồng của mình lại đáng sợ như vậy, bây giờ em đã về nhà mẹ đẻ rồi. Chuyện này cũng chưa biết nên giải quyết thế nào, các chị cho em lời khuyên với ạ.