Là một cô gái xuất thân nghèo khó, tôi không được mẹ chồng yêu thương. Bà cho rằng tôi đến với con trai bà là vì tiền bạc. Đã vậy nhiều lần chồng tôi còn bênh vợ mà cãi mẹ. Vì thế, trong mắt mẹ chồng, tôi là một đứa con dâu cơ hội.
Nhà có hai cô con dâu nhưng mẹ chồng tôi chỉ thích dâu út. Cô ấy khéo miệng, lại là con nhà khá giả. Thành ra khi còn sống, mẹ chồng tôi liên tục phân biệt đối xử. Khi vợ chồng tôi mua nhà, bà không cho một đồng tiền nào. Còn lúc nhà em trai chồng ra ở riêng, bà cho toàn bộ tiền. Thậm chí đồ nội thất của nhà chú thím ấy cũng là tiền của mẹ chồng tôi.
Mặc dù bị ghét bỏ, tôi vẫn không bao giờ giận mẹ chồng. Thật ra trong lòng tôi có chút buồn tủi. Nhưng nghĩ kỹ thì tiền của mẹ chồng tôi, bà muốn cho ai, làm gì đều là quyền của bà.
Về phần mẹ chồng tôi, sau 10 năm ghét dâu cả, bà đã cảm thấy ân hận. Năm ấy mẹ chồng tôi biết mình bị ung thư. Bà gọi các con về nói những ngày cuối đời, bà muốn được sống cùng con cháu. Em dâu tôi là người đầu tiên phản đối. Thím ấy nói mình bận rộn, không có thời gian chăm sóc mẹ chồng.
Còn vợ chồng tôi vì trách nhiệm và cũng vì thương mẹ chồng nên tình nguyện đóng cửa nhà mình để về nhà chồng sống. Những ngày tháng đó, tôi chăm sóc mẹ chồng rất chu đáo và cẩn thận. Khi ấy, mẹ chồng tôi mới thốt lên rằng bà đã nhìn lầm người. Con dâu út chỉ biết xin tiền, khi cần lại chẳng thấy mặt. Còn tôi chưa bao giờ được cho một đồng nào, vậy mà lúc mẹ chồng đổ bệnh, tôi là người đã đứng lên xin về sống cùng.
Dù được điều trị bằng những loại thuốc đắt đỏ nhưng mẹ chồng tôi vẫn không thể chiến thắng bệnh tật. Bà đã rời khỏi trần thế vào nửa tháng trước. Chỉ có điều mà tôi không ngờ đến là toàn bộ tài sản sau khi mẹ chồng qua đời đều được chuyển nhượng sang tên tôi.
Khi luật sư đọc bản di chúc, em dâu tôi không thèm nghe hết mà ngúng nguẩy bỏ về. Còn tôi, tôi không vui vì có thêm tiền. Tôi chỉ cảm thấy nhẹ lòng vì cuối cùng, mẹ chồng tôi cũng không còn nghĩ mình là một đứa con dâu cơ hội, sống vật chất.