Câu chuyện về thầy Trương Kiệt An (53 tuổi, sống tại TPHCM) được đăng tải trên báo Thanh Niên đã khiến nhiều người không kìm được xúc động và xót xa cho một "người lái đò" tận tụy.
Được biết, thầy An đã đi dạy được hơn 34 năm, thế nhưng, căn bệnh nặng đột nhiên ập đến khiến thầy buộc phải rời bục giảng vì sức khỏe không còn cho phép tiếp tục dạy học.
Chưa đến thời điểm có thể nhận bảo hiểm xã hội một lần, lại chưa đủ tuổi để nhận lương hưu sớm khiến cuộc sống thầy rơi vào bế tắc. Thầy An nghẹn ngào tâm sự với báo Thanh Niên: “8 tháng trời không có thu nhập, không đóng được tiền nhà trọ, tôi xách đồ ra trước cổng bệnh viện chưa biết đi đâu về đâu thì gặp cô Hường – vợ chồng cô đều bị tai biến cũng đang chờ xin cơm từ thiện nói về cô cho ở nhờ. Từ tháng 7/2022 tới nay, nhờ vậy tôi có chỗ che nắng, mưa, ngày 2 lần sáng, chiều ra xin cơm trước cổng bệnh viện”.
Trong chiếc áo đẫm mồ hôi, thầy An bước từng bước khó nhọc, bên vai vẫn đeo chiếc túi sờn rách mà phụ huynh tặng 6 năm trước đang đứng xếp hàng chờ nhận cơm từ thiện. Nhận hộp cơm, thầy An cúi đầu cảm ơn, tìm bóng cây hiếm hoi bên đường ngồi nghỉ mệt. Ánh mắt đượm buồn, gương mặt thỉnh thoảng nhăn nhó vì những cơn đau nhức buốt từ trong xương, khiến ai chứng kiến cũng không kìm được nước mắt.
Mặc dù đã nghỉ dạy nhiều năm nhưng trong tâm khảm người thầy ấy vẫn luôn rực cháy mong muốn đến trường. Ước mơ của thầy An chính là được gặp lại đồng nghiệp, các em học sinh nhưng rồi lại chẳng thể tiếp tục. Người thầy đã 53 tuổi ấy lại từ chối lời mời về thăm trường cũ vì sợ mình làm ảnh hưởng tới không khí vui vẻ của ngày 20/11.
Thầy An tốt nghiệp Trung học Sư phạm vào năm 1985, năm 1986 dạy ở Trường tiểu học Hòa Bình, năm 1988 chuyển sang Trường Minh Đức, năm 1994 chuyển sang Trường tiểu học Trần Hưng Đạo. Cả 3 nơi thầy An từng công tác đều là các trường tiểu học nằm ở Q.1, TP.HCM. Trong ký ức, thầy An nhớ nhất là ngày Nhà giáo Việt Nam của hơn chục năm về trước.
Thầy xúc động tâm sự: “Mình làm gì làm cũng có lòng tự trọng của bản thân, mình tự biết điều gì mình có thể làm được, những điều gì mình không làm được. 20/11 năm nay tôi cũng không mong ước điều gì, chỉ xem báo đài chúc mừng ngày này, buồn quá thì nằm khóc một mình, chứ tôi cũng ngại các em học sinh tới lui đến thăm, phiền các em”.
Ảnh: Thanh Niên