Tôi quen Linh trong 1 lần về dự kỷ niệm thành lập trường cũ. Khi đó, Linh đang là sinh viên năm cuối, còn tôi ra trường đã được 8 năm.
Sau 1 thời gian nói chuyện qua lại thì chúng tôi yêu nhau. Linh vừa ra trường là tôi đòi cưới. Bởi bản thân cũng không còn trẻ trung nữa, ngót nghét 30 tuổi rồi. Tôi khi ấy đã có sự nghiệp ổn định. Bố mẹ tôi chỉ trông ngóng mỗi con dâu và cháu nội nữa thôi!
Khi Linh về làm dâu, mối quan hệ giữa cô ấy và mẹ tôi rất tốt. Vợ tôi là người hiền lành, tháo vát, lại biết ăn nói nên mẹ tôi rất ưng. Tuy nhiên, hơn 1 năm lấy nhau, mặc dù tình cảm vợ chồng rất tốt, chuyện chăn gối cũng rất hòa hợp, vậy mà cô ấy mãi chưa có tin vui. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, ra sức tẩm bổ cho 2 đứa.
Ấy thế nhưng, thêm 1 năm nữa vẫn chưa thấy gì, bà bắt đầu chán nản. Mẹ thường xuyên cáu gắt với Linh, gây áp lực cho cô ấy. Bà cứ nghĩ chúng tôi chưa có con là do Linh. Mấy lần mẹ nói bóng gió, yêu cầu cô ấy đi khám sức khỏe. Sau cùng vì áp lực quá, Linh cũng đi khám. Kết quả cô ấy hoàn toàn bình thường. Mẹ tôi từ đó không có lý do để hoạnh họe Linh nữa. Nhưng bà cũng chẳng còn thân thiết với con dâu.
Thấy Linh khỏe mạnh bình thường, tôi mới âm thầm đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả khiến tôi rụng rời, vấn đề nằm ở tôi. Biết là do mình rồi nhưng tôi không nói với vợ và mẹ. Bởi tôi có sĩ diện. Ai lại thừa nhận mình là người vô sinh. Như thế khác nào tôi là thằng yếu sinh lý đâu!
Thế rồi những tháng ngày tiếp theo, tôi im lặng khi mẹ gây áp lực với vợ. Thi thoảng bà quá quắt quá, như tuyên bố "trả dâu về mẹ đẻ", đòi cưới vợ khác cho con trai... thì tôi mới lên tiếng. Tôi ậm ờ rằng: "Mẹ cứ sồn sồn lên thế nhỉ. Con cái là lộc trời cho. Nay chưa có thì mai có". Tuyệt nhiên tôi vẫn không nói lý do là nằm ở tôi.
Thế rồi hôm thứ 7 vừa qua, khi cả nhà đang ngồi xem thời sự, vợ tôi chạy từ nhà tắm ra. Cô ấy hí hửng dơ chiếc que thử thai 2 vạch đỏ chói, thông báo mình có bầu. Để cẩn thận hơn, Linh còn thử đến 3 chiếc. Kết quả đều giống nhau, vợ tôi đã có thai.
Khỏi phải nói, cả bố và mẹ tôi đều phấn khởi. Mẹ tôi mau chóng đến bàn thờ tổ tiên vái lạy để tạ ơn các cụ đã phù hộ. Bố tôi thì cười, nói rằng cuối cùng nhà này đã có sự mừng. Nhưng tôi thì không!
Tôi chẳng chút vui vẻ, ngược lại còn đau đớn và thất vọng vô cùng. Trong một phút không kiềm chế được, đã xông tới tát cô ấy ngã dúi dụi và gào lên: "Là của thằng nào? Cô khai thật cho tôi. Cô ăn nằm với thằng nào để kiếm đứa con này? Tôi không ngu mà trở thành thằng đổ vỏ nhé".
Sự giận dữ của tôi khiến cả nhà đều sững sờ. Đặc biệt là Linh. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bàng hoàng, sợ hãi, tay còn ôm chặt bụng. Mẹ tôi lật đật chạy lại hỏi: "Ý của con là sao? Mẹ không hiểu". Biết chẳng thế giấu được nữa, tôi khai thật vấn đề vợ chồng tôi khó có con trong thời gian qua là do tôi.
Nghe xong, mẹ tôi ngồi thẫn thờ xuống ghế. Bố cũng trầm ngâm, còn vợ tôi thì khóc, đưa ánh mắt đầy căm phẫn nhìn tôi. Cô ấy nói: "Ý anh là sao? Anh biết thừa bản thân mình khó có con từ lâu rồi đúng không? Vậy mà anh cứ ngậm bồ hòn, giấu tôi, giấu cái gia đình này. Anh có biết hơn 4 năm qua tôi sống khổ sở, cay đắng thế nào vì mang danh không đẻ được con cho gia đình anh không? Anh có biết ngày ngày mẹ làm khó, mắng chửi rồi hành hạ tôi thế nào không? Tôi cứ cắn răng chịu đựng vì nghĩ lỗi ở bản thân mình. Anh ích kỷ nó vừa thôi. Anh quá quắt nó vừa thôi".
Chưa để tôi phản ứng lại, vợ tôi lại gào lên: "Cái thai này tôi không ăn nằm với ai hết, là của anh. Tôi quá thất vọng về con người của anh rồi đấy. Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà bố mẹ tôi, ngay và luôn".
Linh nói xong thì bỏ lên phòng đóng rầm cửa lại rồi nằm khóc bên trong. Tôi vội vàng chạy lên cùng, mở lại kết quả của bệnh viện ra xem. Quả đúng kết luận của bệnh viện là tôi khó có con chứ không phải vô sinh. Thế là tôi trách nhầm vợ rồi...
Cả đêm tôi ra sức xin lỗi cô ấy, nhưng vợ chẳng đoái hoài. Sáng nay thì cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ rồi. Tôi gọi cho cũng không nghe. Bố mẹ mắng tôi ích kỷ, bắt tôi đi đón cô ấy về. Vợ lại mới mang thai mà tôi lại đẩy ngã cô ấy như thế. Tự nhiên tôi hối hận vô cùng!