Gái có công, chồng không phụ có lẽ chẳng phải lúc nào cũng đúng. Không thiếu trường hợp, người vợ hi sinh mọi thứ vì chồng. Thậm chí, có công nuôi chồng ăn học hẳn hoi, cuối cùng nhận lại là sự phản bội trơ tráo không hơn.
Bà mẹ đơn thân tên Q. kể, chị lấy chồng khi vừa tròn 18, còn chồng mới 20 tuổi đầu. Hai vợ chồng trẻ dại, vừa hay đủ tuổi đăng kí kết hôn. Chị học hết cấp 3 là đi làm công nhân cho một công ty may. Riêng chồng chị vẫn nuôi chí thi vào Đại học. Nhưng nhà anh nghèo, thành ra phải vừa ôn thi vừa làm việc kiếm tiền. Thời gian, sức lực dành cho việc học không đủ, anh thi 2 năm không đỗ.
Chị Q. bảo, chị làm công nhân tăng ca ngày đêm. Song hễ được nghỉ cuối tuần, chị lại làm thêm phụ xây để tăng thu nhập. Kể cả lúc mang bầu chị vẫn không nghỉ ngày nào. Chỉ mong trang trải cuộc sống gia đình tốt hơn, cho chồng yên tâm học hành.
Rồi anh đỗ Đại học và con trai chị ra đời. Chị vừa chăm con, vừa đi làm cật lực để có tiền cho anh đóng học phí. Sang năm thứ 2 Đại học, anh bảo, ai đời sinh viên mà đã lấy vợ. Theo lời anh, chị và anh lén ra tòa làm thủ tục ly hôn. Nhưng vẫn sống cùng nhau, mọi thứ không thay đổi gì. Gia đình hai bên càng chẳng hề biết chuyện.
Chị Q. tâm sự, cứ thế qua hết 4 năm Đại học của anh. Anh bắt đầu đi làm. Khi ấy chị mới ý thức được, chồng với mình trở nên cực kỳ xa cách. Anh là dân văn phòng bảnh bao, lịch lãm. Chị là cô công nhân úi xùi, quê mùa. Anh nói những chuyện chị nghe chả hiểu. Những mối quan hệ xung quanh anh, chị chẳng dám tiếp xúc. Vì thấy mình thật thua kém và lạc lõng giữa họ. Tất nhiên, anh cũng giấu tiệt chị đi. Trong mắt mọi người, anh là 1 chàng trai độc thân.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Anh có bạn gái! Cô ấy trẻ trung, xinh xắn và có học thức. Đứng cạnh anh cực đẹp đôi. Đâu có như chị, sự lam lũ khiến chị như già hơn anh cả chục tuổi.
Theo lời chị, mới đầu anh còn chối quanh co, nói rằng họ chỉ là đồng nghiệp. Sau nữa anh nhận có chút xao động với cô ấy. Cuối cùng thì tuyên bố thẳng luôn, anh yêu cô ấy. Anh đề nghị chị chia tay, để cưới cô gái kia làm vợ.
Chị nước mắt lã chã, nghẹn ngào hỏi anh “tại sao”. Chị đối với anh ta chưa đủ tốt? Chị đã hi sinh tất cả những gì mình có cho anh rồi cơ mà! Anh đáp trả lại chị thế này ư?
“Chúng ta bây giờ như người của 2 thế giới. Chính cô cũng nhận thấy điều đó, đúng không? Có cố gắng sống tiếp cũng chẳng thể hạnh phúc. Chi bằng chia tay sớm, cô sẽ sớm tìm được người khác tương xứng với mình”, anh ta nhẹ nhàng thuyết phục chị.
Chị Q. gào thét không đồng ý: “Anh là kẻ bội bạc, vong ân phụ nghĩa. Đã bao lần anh nói anh mang ơn tôi, sẽ dành cả phần đời còn lại để bù đắp cho tôi. Anh quên rồi hả?”.
Chị bảo, chị vừa dứt lời thì anh ta cười gằn. Nụ cười và ánh mắt lúc ấy của anh ta, cho tới giờ chị vẫn không tài nào quên được. Anh ta nhìn chằm chằm vào chị, nhếch mép mỉa mai:
“Còn không phải vì cô tham lam? Cô nuôi tôi ăn học, cũng vì cô tham lam vinh hoa phú quý. Cô hi vọng tôi sẽ thành đạt, giàu có để cô được thơm lây. Nếu cô không ham tiền tài, địa vị, chỉ cần vợ chồng hạnh phúc, thì giờ tôi với cô vẫn là một cặp vợ chồng công nhân đầm ấm.
Tất cả là tại cô, vì lòng tham không đáy của cô. Hoàn cảnh cô chịu bây giờ cũng do lòng tham của cô hại mà thôi. Tiếc rằng mọi chuyện lại chẳng suôn sẻ, tươi đẹp như cô suy tính nhỉ”.
Chị Q. cho hay, chị phẫn nộ tột cùng nhưng không biết đáp trả thế nào. Chị học ít, không lắm chữ nhiều lý lẽ như anh ta. Anh ta ăn học thành tài, người nhận hết cái tốt chính là anh ta và gia đình anh ta. Kẻ phản bội cũng là anh ta. Vậy nhưng cuối cùng chị lại thành kẻ đầu sỏ gây tội?
Sau đó, anh ta quả quyết dọn đồ khỏi căn nhà thuê của hai người. Chị tới tận chỗ làm của anh ta, anh ta chìa luôn quyết định ly hôn từ mấy năm trước ra. Thế là chị trở thành ả vợ cũ trơ tráo. Ly hôn lâu thế rồi còn tới làm phiền với kể lể công lao nọ kia.
Chị Q. mệt mỏi nói, chị bất lực không làm gì được anh ta, đành lủi thủi một mình nuôi con. Còn anh ta vui vẻ cưới vợ đẹp. Nhà chồng chị thấy con dâu mới “ngon” hơn chị trăm lần, lập tức quẳng chị sang 1 bên.
Cuộc đời thật vô thường, lòng người thì sâu hơn biển. Chị em vẫn khuyên nhau, đừng hi sinh cho người không xứng đáng. Nhưng mấy ai có thể đo đếm được lòng người, khi chủ nhân nó che giấu thật kỹ? Như chị Q., khi vắt kiệt sức lực làm lụng nuôi chồng ăn học, chị sao ngờ được có ngày anh ta lật mặt một cách không tưởng như thế?