Chiều qua là chiều thứ 6, mẹ tôi gọi điện bảo tối sang bên đó ăn cơm. Chị gái và anh rể tôi đưa các cháu về chơi nhân dịp cuối tuần. Tôi vui vẻ gọi cho chồng thì anh nói phải tăng ca về muộn, có lẽ không cùng tôi sang nhà ngoại được.
Dù buồn nhưng tôi hiểu công việc quan trọng không kém. Vì thế tôi bảo chồng tôi sẽ ngủ lại tâm sự với chị, có khi chiều mai tôi mới có mặt ở nhà. Anh lập tức đồng ý, hẹn tối mai sẽ đưa tôi đi ăn “đổi gió” vì lâu rồi vợ chồng chưa ra ngoài ăn.
Thế nhưng ăn uống xong, ngồi chơi với anh chị một lúc tôi lại quyết định về ngay. Cũng không có lý do gì đặc biệt, bỗng dưng tôi thấy nhớ chồng mà thôi. Vậy là tôi một mình đi xe vượt đêm tối để về nhà với chồng. Tôi không hề báo trước, hi vọng có thể gây bất ngờ cho anh.
Tôi không hề báo trước, hi vọng có thể gây bất ngờ cho anh. (Ảnh minh họa)
Song lúc tôi về tới nơi thì lại chẳng thấy chồng đâu. Ngó đồng hồ đã 23 giờ, không hiểu anh đi đâu, làm gì vào giờ này. Hay anh ra ngoài mua thuốc lá? Nghĩ vậy tôi bèn rút điện thoại gọi chồng. “A lô, anh đang ngủ rồi nè…”, giọng anh ngái ngủ từ đầu dây bên kia truyền đến - “... anh ngủ ở nhà chứ ở đâu. Chồng em ngoan lắm, không bao giờ ngủ lang…”. Anh còn trêu tôi rồi hôn tạm biệt, chúc tôi ngủ ngon mới cúp máy.
Tôi hoang mang cùng cực. Chồng tôi đang nói dối tôi! Vậy anh đang ở đâu? Tôi sực nhớ ra mình lén cài định vị vào máy chồng từ tháng trước. Cũng do cô đồng nghiệp đa nghi của tôi mách cho, bản thân cô ấy đã cài vào máy chồng. Thế là tôi cũng học đòi nhưng sau vài lần không thu được gì khả nghi nên tôi quên béng nó đi.
Mở định vị điện thoại của chồng ra xem, tôi sững sờ phát hiện định vị báo chồng mình vẫn đang ở nhà! Vậy định vị sai ư? Không phải, có thể anh đang ở phòng trọ nào đó trong xóm trọ này, định vị không thể hiển thị rõ từng căn phòng được mà chỉ cho thấy vị trí đại khái.
Nghĩ đến trong xóm trọ có 1 cô hàng xóm còn cô nàng độc thân, bộ dạng khá sành điệu và lẳng lơ, tôi lại càng run rẩy cả người. Có khi nào chồng tôi đang ở bên đó?
Tôi đánh liều chạy sang định gõ cửa nhà cô hàng xóm. Không ngờ cửa phòng cô ta thậm chí còn chẳng thèm chốt trong, vẫn để khép hờ. Và qua ánh đèn ngủ mờ ảo tôi đã nhìn rõ hai bóng người quấn lấy nhau trong đó. Lẫn trong tiếng thở hổn hển là những tiếng cười đùa rúc rích, tôi dễ dàng nhận ra giọng nói của chồng mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh nóng tôi đang được xem có chồng tôi là diễn viên nam chính! Căm phẫn và đau đớn tột cùng, tôi xô cửa xông vào. Hai kẻ kia bị bất ngờ thì cuống quýt mặc đồ. Chồng tôi vừa nhìn rõ là vợ, lập tức sụp xuống xin tôi tha tội. Biết sai tại sao còn làm?
Không ngờ cửa phòng cô ta thậm chí còn chẳng thèm chốt trong, vẫn để khép hờ. (Ảnh minh họa)
Lúc nói chuyện ba mặt một lời, cô ả kia bảo qua lại với chồng tôi chơi bời thôi, không hề có ý định yêu đương nghiêm túc, càng chẳng thèm cướp chồng tôi làm gì. Cô ta bảo tôi hãy tha thứ cho chồng đi, cô ta sẽ không đếm xỉa đến chồng tôi nữa đâu. Gã đàn ông phản bội kia thì thề thốt rằng bị cô ta lả lơi mời mọc, anh ta gặp dịp thì chơi, không hề có chút tình cảm với cô ả.
Có thể chồng tôi nói thật, đối với anh ta gia đình vẫn là nhất. Nhưng chúng tôi còn chưa có con mà anh ta đã thế này, cả chặng đường đời dài dằng dặc phía trước, liệu tôi còn dám đặt niềm tin vào anh ta? Hay tôi phải chấp nhận cho anh ta thi thoảng ra ngoài vui chơi một chút? Cám dỗ ngoài xã hội có bao giờ thiếu đâu cơ chứ, anh ta dễ bị quyến rũ thế này, tôi làm sao mà quản nổi!
Tôi vẫn còn yêu chồng, cũng muốn cho anh ta một cơ hội. Nhưng nỗi đau bị phản bội thật khó nguôi ngoai, chưa nói niềm tin đã vơi cạn đi nhiều, tôi chẳng biết phải quyết định thế nào nữa!