Sau buổi hẹn hò xem mắt, lúc Đức muốn trao đổi số điện thoại liên lạc để lần tới mời tôi đi uống cà phê, tôi đã vui mừng vô cùng. Đức là bác sĩ, cao ráo, đẹp trai, công việc ổn định, gia đình khá giả. Còn tôi cũng gọi là có chút nhan sắc, công việc tạm ổn song với điều kiện như Đức thì thừa sức tìm được người phụ nữ hơn tôi.
5 tháng tìm hiểu hẹn hò thật vui vẻ và ngọt ngào. Đức tâm lý ga lăng, một lòng muốn cưới tôi làm vợ. Tôi hạnh phúc ngất ngây vì yêu và được yêu. Bố mẹ đôi bên ủng hộ, mẹ anh quý tôi như con gái, bố mẹ tôi cũng vô cùng ưng con rể tương lai. Sau vài tháng ngắn ngủi, chúng tôi đã làm đám cưới trong sự hân hoan, chúc mừng của mọi người.
Suốt thời gian quen nhau, để tỏ ra mình là người con gái ngoan ngoãn, biết giữ thân nên tôi đã bóng gió ám chỉ với Đức rằng nên để tới đêm tân hôn. Đức đồng ý. “Anh muốn cưới sớm thì mong em có thể nhanh chóng thuộc về anh”, sau đó anh thổ lộ làm tôi cảm động vô cùng.
Tân hôn, tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, mong chờ một đêm không thể nào quên. Nhưng khi Đức bước vào phòng tân hôn, nhìn thấy tôi trong bộ váy ngủ gợi cảm, ánh mắt anh lại rất lạnh lùng, thậm chí còn có phần chán ghét. Tôi hoang mang hoảng hốt, cho tới khi Đức ghé tai tôi thì thầm một câu, tôi xanh mét mặt tông cửa chạy ra ngoài như trốn.
“Cô điều trị cái bệnh kia 1 năm trời, đã khỏi chưa vậy?”, đó là câu Đức nói với vợ. Nó nhắc tôi về kí ức đau đớn và khổ sở khi trước, khi tôi mắc bệnh tế nhị từ bạn trai cũ. Suốt 1 năm điều trị ròng rã mới khỏi, cũng sau lần đó tôi không yêu ai, cho tới lúc gặp Đức.
Hóa ra Đức là bác sĩ ở bệnh viện tư mà tôi đến điều trị. Tuy không phải là bác sĩ khám bệnh cho tôi nhưng tôi đến đó nhiều lần, anh đã nhớ mặt. Nhưng vậy thì tại sao Đức lại đồng ý cưới tôi, khi đã biết rõ sự thật?
“Tôi cần một cuộc hôn nhân, cần có con nữa. Nếu cô chấp nhận thì tôi sẽ đối xử với cô tử tế. Nói thực vì biết quá khứ của cô nên tôi mới cưới, chứ nếu là người phụ nữ tốt khác, thì tôi cũng không nỡ nói dối họ”, khi bị chất vấn, Đức nói vậy rồi thẳng thắn thừa nhận anh ta là người đồng tính.
Bẽ bàng và chua xót đến cùng cực. Tôi đã làm gì sai? Tôi từng yêu chân thành nhưng lại bị bạn trai cũ đối xử tệ bạc, lẽ nào là lỗi của tôi ư? Lẽ nào chỉ vì lỗi không phải của mình mà tôi không đáng có được hạnh phúc?
Lúc này tôi mới hiểu tại sao Đức lại muốn nhanh chóng làm đám cưới, bố mẹ Đức lại quý tôi đến thế dù bản thân mình chẳng gì đặc biệt. Chắc chắn ông bà đã biết chuyện của con trai rồi.
Bây giờ tôi có 2 lựa chọn, một là ly hôn, tìm một hạnh phúc khác. Hai là ở lại cuộc hôn nhân này, sinh con cho Đức, duy trì hôn nhân trên danh nghĩa với anh ta. Phương án 1, tôi thấy thật sự tăm tối mịt mù. Cho đến lúc này, tôi đã đủ mệt mỏi và chán chường, chẳng còn niềm tin vào tình yêu và đàn ông nữa.
Phương án 2, chỉ là không phải vợ chồng thật sự với Đức, còn lại những điều kiện khác đều rất lý tưởng. Nhà Đức có điều kiện, bản thân anh ta cũng kiếm ra tiền. Chắc chắn họ sẽ yêu thương cháu nội và không bạc đãi tôi. Ngoài ra bố mẹ Đức còn bù đắp cho tôi hơn vì bí mật của con trai họ. Tôi chỉ cần sống thật tốt bên con cái là được.
Nghĩ đến cũng là một phương án tốt, phải không mọi người? Thật sự sau những tổn thương và đau đớn trong quá khứ, tôi cũng chỉ cầu sự yên bình như vậy mà thôi.