Tôi là một người phụ nữ bất hạnh, tôi vẫn nói như vậy từ khi biết chồng ngoại tình sau khi chúng tôi làm đám cưới được 6 năm. Thời gian đó, tôi cũng giống như rất nhiều người phụ nữ bị chồng phản bội, đang gồng mình lên để vừa chăm sóc hai đứa con, vừa đi làm kiếm tiền phụ giúp chồng và vừa dọn dẹp nhà cửa, cơm nước.
Tất cả bấy nhiêu việc đã lấy đi mất thờ gian và sự xinh đẹp, gọn gàng của tôi. Đi làm hay ở nhà cũng vậy, tôi không mất quá thời gian để chọn lựa quần áo mà chỉ nhanh chóng mặc vào một bộ quần áo nào đó cũng được, miễn sao nó thỏa mái nhất và tiện cho tôi trong mọi việc.
Tôi chẳng có thời gian để mà quan tâm đến bản thân mình, đã lâu chẳng trang điểm, lọ kem dưỡng da buổi tôi để khô cả năm trời cũng chẳng có thời gian để bôi. Thời gian để ngủ cũng hạn chế, còn đâu thời gian mà quan tâm, chăm sóc và chu đáo với chồng.
Chồng dựa vào lý do đó để ngoại tình, anh ngủ với chính người bạn thân của tôi và anh. Cô gái ấy chưa có chồng nhưng đã có một đứa con lên 3 tuổi đang gửi ở quê cho mẹ để chăm.
Khi phát hiện chồng ngoại tình, mọi thứ như sụp đổ dưới chân tôi, đau đớn hơn, người anh cùng anh phản bội lại tôi lại chính là đứa bạn thân suốt những năm đại học. Đứa con gái mà tôi coi như tri kỷ, có thể tâm sự, kể đủ mọi chuyện.
Tôi như điên dại, đã từng nghĩ đến chuyện sẽ ôm theo con tự tử, rồi kịp tỉnh táo lại, tôi lại nghĩ sẽ ôm con bỏ đi đâu đó thật xa để không còn nhìn thấy hai con người ấy nữa. Nhưng bỏ đi, đồng nghĩa với thiếu thốn. Tôi có thể chịu đựng được, nhưng vì con tôi, chúng không có lý do gì để phải chịu đựng như vậy.
Nghĩ rồi, tôi quyết định không đi đâu cả, ở lại chính ngôi nhà tôi và anh đã góp tiền mua sau 5 năm kết hôn. Đó là nhà của tôi, và người ra đi là anh chứ không phải mẹ con tôi.
Chồng sau khi bị tôi phát hiện ngoại tình thì xin lỗi và hứa sẽ thay đổi. Anh chấm dứt quan hệ với người bạn của tôi và cô ấy bỏ vào miền Nam sống. Còn tôi, vì con cũng tha thứ cho chồng, vì con cũng cố quên đi đã từng bị phản bội.
Nhưng trớ trêu thay, càng muốn quên thì lại càng nhớ thật lâu. Hình ảnh chồng ôm ấp, mơn trớn người phụ nữ khác chưa khi nào mất đi trong tưởng tượng của tôi. Có những đêm nằm mơ lại bị anh phản bội, tôi chồm dậy mà chỉ biết khóc vì nhớ lại cảm cảm giác phản bội hồi nào anh gây ra.
Có những lúc giận, tôi cũng vẫn đay nghiến, chì chiết chồng tội ngoại tình. Anh biết lỗi nên chỉ im lặng không dám phản ứng gì.
Người phụ nữ khi quyết định tha thứ cho chồng ngoại tình không phải họ đã quên, cũng không phải đã hết đau đớn, mà vì con, vì sĩ diện bản thân và nhiều lý do khác nên không ly hôn.
Tha thứ cho chồng ngoại tình, không dễ dàng như ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, càng ngậm càng ngọt, mà ngược lại, càng nghĩ, càng đau. Nên đừng trách phụ nữ ích kỷ, không có lòng vị tha, hãy trách chính những người đàn ông. Họ xứng đáng bị trừng phạt hơn thế nữa.