Trước khi kết hôn, tôi từng sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Bởi từ nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ không cha mẹ. Tôi rất sợ bố mẹ chồng sẽ khó khăn với mình, vì người khác thì có gia đình che chở còn tôi thì không.
May mắn là mẹ chồng tôi không phải người như thế. Khi tôi đặt chân về làm dâu, bà đã nói trong mắt bà, con dâu cũng là con gái. Tôi từng nghi hoặc điều đó, cho đến khi chứng kiến sự công tâm của mẹ chồng.
Không giấu gì mọi người, nhà chồng tôi có một cô em chồng chua ngoa, quá quắt. Cô ấy nhiều tuổi hơn tôi, thế nhưng so vai thì vẫn là em. Đối với tôi, cô ấy hỗn hào và chẳng bao giờ xem tôi là chị dâu. Trước đây, khi chưa bỏ chồng, lúc nào cô ấy cũng về nhà tôi để sinh sự.
Đối với tôi, cô ấy hỗn hào và chẳng bao giờ xem tôi là chị dâu. (Ảnh minh họa)
Tình cảm chị dâu, em chồng giữa chúng tôi càng rạn nứt hơn khi em chồng tôi ly hôn và chuyển về nhà mẹ sống. Em chồng tôi ăn ở tùy tiện, không có ý thức nên chúng tôi rất hay cãi nhau về vấn đề này.
Thế nhưng điều làm tôi khó chịu nhất đó là cô ấy quá bỏ bê con cái. Tôi hiểu sau khi ly hôn, cô ấy có thể thoải mái tìm đối tượng phù hợp với mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là để mặc con cho bố mẹ và chị dâu. Tôi chưa có con nên em chồng cứ nhờ vả triệt để. Sáng nào ăn uống dọn dẹp xong, tôi cũng lật đật chở cháu đi học, chiều lại đứng ở cổng trường đợi cháu tan học để đưa về.
Dạo này tôi có bầu, cơ thể mệt mỏi nên mẹ chồng đã nói con gái phải chủ động trong việc chăm con. Vậy mà cô ấy vẫn phó thác tất cả mọi việc cho tôi. Hôm nay tôi có cuộc họp muộn ở công ty, khi gọi điện cho mẹ chồng nhờ đón cháu thì bà không nghe máy. Bận rộn công việc nên sau đó tôi cũng quên đi và tắt máy khi vào phòng họp.
Khi họp xong, tôi mở điện thoại thì thấy mẹ chồng gọi nhỡ rất nhiều lần. Lúc ấy tôi mới tá hỏa nhớ ra chuyện chưa đi đón cháu và gọi lại báo với mẹ chồng. Xảy ra chuyện con bị mất tích, em chồng tôi mới về nhà và báo công an. Khi ở đồn công an, cô ấy liên tục chửi bới, mạt sát tôi.
May mắn là cháu tôi đã tự đi bộ về nhà bố đẻ thằng bé. Sau khi cho con ăn uống xong, bố thằng bé mới gọi cho nhà tôi để báo tin và cũng muốn cảnh cáo chúng tôi hãy chăm thằng bé tử tế. Thế nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Đón cháu về xong, em chồng tôi chỉ mặt chửi chị dâu, thậm chí còn đuổi tôi đi khỏi nhà. Tôi nghĩ trong chuyện này, mình là người có một phần lỗi nên đã cúi mặt im lặng.
Cho đến khi mẹ chồng tôi đi từ trong nhà ra với chiếc valy quần áo, bà ném về phía con gái rồi nói cô ấy mới là người phải đi. Không chỉ tôi mà em chồng cũng thấy sửng sốt vô cùng. Mẹ chồng tôi nói bà cảm thấy con gái mình rất quá đáng khi giao hết trách nhiệm cho tôi. Khi xảy ra việc, cô ấy lại trút hết lên đầu tôi để đổ tội. Em chồng tôi cãi nhau với mẹ một lúc sau đó bỏ vào phòng với con. Còn tôi thì hết hồn khi suýt nữa gây ra họa lớn.
Tôi biết sau chuyện này, tôi và em chồng sẽ khó mà nhìn mặt nhau. Sợ rằng càng lâu dài càng mất tình cảm, tôi có nên nói chồng ra thuê một căn nhà để ở cho thoải mái không?