Tôi lấy chồng rồi, 1 người chồng yêu tôi vô bờ bến, 1 người dành 10 năm trời chỉ để đổi lấy 1 cái gật đầu của tôi. Thế nhưng, tôi không yêu anh, cả đời này tôi cũng sẽ không thể yêu anh. Trái tim tôi là của người khác, từ lâu cũng vì người đó mà nguội lạnh.
Tôi từng có 1 tình yêu khắc cốt ghi tâm vào những năm tháng thanh xuân đẹp nhất. Anh là tình đầu, là tình giữa và là người tôi chọn là tình cuối. Giữa chúng tôi không chỉ là tình yêu mà còn là tình thân, tình bạn, tình đồng chí…
Nhà 2 đứa tôi cách nhau gần 500km, anh ở 1 tỉnh miền Bắc còn tôi ở tận miền Trung. Năm lớp 10, tôi theo cô ra Hà Nội học và gặp anh ở đó. Bố mẹ anh gửi anh xuống học trường chuyên để anh có nhiều cơ hội phát triển hơn. 2 đứa xa quê, lại hợp tính, chúng tôi nhanh chóng kết thân, cùng nhau khám phá Hà Nội rồi yêu nhau lúc nào không biết.
Chúng tôi cứ yên bình như vậy suốt 6 năm, ngày tôi ra trường anh đột ngột nói chia tay, anh muốn tập trung cho sự nghiệp, anh hết yêu tôi rồi. Mỗi lời nói ra như hàng vạn mũi dao đâm vào tim khiến tôi uất nghẹn.
Từ ngày đó, anh cắt hẳn liên lạc, anh như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Không một ai trong số bạn bè có thể liên lạc với anh, không ai biết anh ở đâu, chỗ trọ anh đã chuyển, facebook anh khóa từ lâu, đến chỗ làm anh cũng nghỉ ngang chỉ vì muốn tôi hiểu anh hết yêu tôi rồi.
Tôi không tin, làm sao tôi có thể tin một người từng bế tôi chạy 6 tầng nhà tới bệnh viện, từng lấy thân mình che mưa, từng vì tôi chống lại gia đình… có thể nói hết yêu là hết yêu được. Chúng tôi quen nhau gần 10 năm rồi, 10 năm đó đâu phải trò đùa để nói xóa là xóa hết ngay.
Đúng lúc đó, bố mẹ tôi liên tục gọi tôi về tỉnh làm việc. Nhà tôi tuy không giàu nhưng tôi là con 1, bố mẹ chỉ có mình tôi vì thế ước muốn lớn nhất của 2 người là tôi có công việc gần nhà, lấy chồng, sinh con sống cuộc sống hạnh phúc mà bố mẹ có thể tận mắt chứng kiến chứ không phải những cuộc điện thoại nói rằng “con ổn”.
Tôi hiểu, nhưng từ nhỏ tôi đã biết mình không hợp với làng quê, không hợp sống như cách bố mẹ tôi từng sống. Vì thế ngay từ khi đi học, tôi đã nói tôi sẽ ở lại Hà Nội này. Bố mẹ nghĩ tôi trẻ con, bạn bè nghĩ tôi nặng tình chẳng thể bỏ được anh nên cứ mãi vấn vương kỷ niệm cũ ở đây.
Tôi không phủ nhận, tôi không quên được, dù bao nhiêu năm trôi qua, tim tôi vẫn nhói khi đi ngang lối cũ. Ngày kỷ niệm hằng năm tôi vẫn nhớ, năm nào cũng tự tổ chức 1 mình và thầm nghĩ anh cũng đang nghĩ về tôi. Tôi chờ anh trong vô vọng, trong lúc đó cũng có 1 người chờ tôi - chính là chồng hiện tại, người tôi mang ơn nhưng không thể nào đáp trả.
29 tuổi, tôi chờ anh đủ 5 năm. Tôi cuối cùng cũng thể chờ nổi nữa đành phải chấp nhận anh đã quên tôi rồi. Nếu còn nhớ, hẳn anh đã trở lại tìm tôi, dù lý do là gì, 5 năm đó cũng đủ sức hóa giải. Nhưng anh không làm thế, tôi phải lấy chồng, lấy 1 người tôi không yêu.
Bố mẹ tôi bật khóc, 5 năm qua, ngày nào họ cũng muốn tôi về nhà, tháng nào cũng gọi nói muốn được cả nhà gần nhau. Bố mẹ tôi cứ nghĩ tôi không yêu anh nữa, tôi sẽ trở về thế nhưng chẳng thể ngờ dù không yêu tôi cũng lấy người khác ở Hà Nội này.
Ngày tôi cưới, lễ cưới được tổ chức tại nhà hàng, ở quê chỉ về báo hỷ vì bạn bè ở quê tôi chỉ có 1-2 người. Mọi mối quan hệ thân quen của tôi đều ở đây vì thế để tiện hơn tôi và chồng quyết định tổ chức 1 ngày, ở 1 nhà hàng.
Ngày vui đến, tôi mặc chiếc váy cưới mà trước đây tôi từng rất mong được mặc lên bước cùng anh vào lễ đường. Tôi nhìn mình trước gương bỗng nhiên bật khóc, hôm nay là ngày cuối tôi nghĩ về người đàn ông trong quá khứ. Từ mai tôi đã là vợ người khác, tôi không biết nếu anh biết anh có cảm thấy tiếc nuối không, còn tôi, tôi chua xót đến tận cùng.
Rồi một người phụ nữ bước vào, bà ta nói muốn nói chuyện với tôi. Tôi trông người này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai đến khi tôi nhận ra thì mọi thứ như quay cuồng trước mắt.
Là mẹ anh…
Bà đưa cho tôi chiếc hộp cùng 1 chiếc điện thoại, tôi vừa nhìn đã nhận ra, đó là điện thoại của anh. Bà nói bà đến thay anh, bà anh có lời muốn nói, 3 chữ thôi, “phải hạnh phúc!”... Tôi lặng người. Bao nhiêu năm qua tôi mong chờ đáp án, giờ phút này mọi thứ chuẩn bị sáng tỏ nhưng tôi lại sợ hãi không dám đối mặt.
Chiếc điện thoại chứa tất cả tin nhắn tôi gửi cho anh, chứa tất cả hình ảnh của chúng tôi từng có, chứa cả những thứ tôi thà mình không biết thì tốt hơn.
Anh mất rồi, mẹ anh nói anh bị tai nạn, mất cách đây 5 năm. 3 tháng sau khi tôi và anh chia tay, trong 1 lần về quê anh va chạm với chiếc xe ô tô đi cùng chiều rồi từ đó không bao giờ trở lại.
Ngày anh mất không 1 ai đến tiễn trừ chồng tôi hiện tại, chồng tôi là người duy nhất anh liên lạc sau khi chia tay tôi. Cũng là người anh gửi gắm chăm sóc tôi lúc anh không có bên cạnh.
Lục trong chiếc hộp nhỏ, toàn bộ đều là những mảnh giấy nhớ vàng, đỏ… thì ra, trong 3 tháng chia tay, ngày nào anh cũng viết cho tôi vài dòng, ngày nào cũng là chúc tôi hạnh phúc, ngày nào cũng thắc mắc tôi đã ăn chưa, đã đi làm về, ngày hôm nay ra sao…
Tôi nhớ tôi từng nói anh tốt, anh chân thành, anh chu đáo,... nếu nói điểm duy nhất ở anh khiến tôi chán ghét đó là anh quá yêu tôi. Nghe kì lạ đúng không? Với nhiều người đó là điểm mạnh, nhưng riêng với anh đó là điểm yếu.
Vì yêu tôi nên anh quên bản thân mình, mọi thứ xảy đến anh luôn nghĩ làm thế nào để tôi là người ít tổn thương nhất. Ngay cả việc bố tôi từng tìm anh, nói anh hãy buông tay tôi anh cũng vì yêu mà làm thế.
Thế nhưng dù yêu tôi thế nào đến cuối cùng người tôi lấy cũng chẳng phải là anh… Người tôi không quên được, cả đời này, không ai khác cũng chính là anh.