Không biết về lâu dài, cuộc sống vợ chồng em sẽ thế nào. Nhưng bây giờ, em thấy mãn nguyện với chồng lắm các chị ạ. Chỉ cần anh mãi tốt với em thế này, em không bao giờ ân hận khi gả làm vợ anh.
Vợ chồng em lấy nhau được 6 tháng rồi. Khi kết hôn, em đã có bầu được 4 tháng. Với những gia đình khác, thấy con dâu chửa trước thì vui mừng vì nhà có thêm thành viên. Còn mẹ chồng em, bà cứ hằn học con dâu vì chuyện này. Có bữa hai mẹ con ngồi với nhau, bà thẳng thừng nói: “Chưa lấy chồng đã vác cái bụng về. Chẳng biết có phải cháu nhà tôi không”.
Em buồn nên ngày hôm ấy chẳng muốn ăn. Chồng em thấy lạ mới hỏi. Sau khi biết chuyện, anh liền xuống phòng hỏi thẳng mẹ và nói bà đi xét nghiệm ADN để khỏi lăn tăn. Mẹ chồng em thấy con trai quyết liệt quá, vậy nên không nói qua nói lại nửa lời.
Em sinh con xong, bố mẹ đến xin cho em về ngoại để tiện chăm sóc. Nhưng mẹ chồng em không cho. Bà bảo: “Tôi còn khoẻ, còn chăm con dâu và cháu nội được. Gia đình tôi không dám phiền thông gia”. Tưởng mẹ chồng em chăm sóc tốt thế nào, không ngờ bà chẳng bế được cháu và cũng không kiêng cữ cho em.
Chồng em bận rộn tối ngày, đợt này gần Tết, công việc của anh càng áp lực nên em không đam kể cho chồng nghe. Có điều mấy ngày nay, em mệt mỏi lắm. Đêm đến con khóc lại phải dậy bế, trong khi mẹ chồng nằm bệnh cạnh thì ngáy o o. Em định bế con ra phòng khách cho chồng bế nhưng sợ anh mệt mỏi nên lại cố một mình chăm con.
Hôm nay là tròn nửa tháng em sinh con. Vậy mà chưa gì em đã sút mất 3 cân các chị ạ. Mấy người đến thăm đẻ cứ trách, bảo em không chịu ăn. Nhưng nguyên nhân sâu xa xuất phát từ việc thiếu ngủ và ăn uống ít chất dinh dưỡng.
Trưa nay ăn cơm xong, em bế con vào phòng cho con bú. Đột nhiên mẹ chồng em vào phòng, bà bảo đưa con cho bà bú rồi xuống nhà rửa bát. Thú thật lúc đó em cũng hơi bất ngờ. Nhưng không muốn làm trái ý nên vội đeo bao tay vào rửa.
Em vừa xả nước thì chồng xuống bếp. Thấy vợ ngồi rửa bát, anh cáu: “Mẹ đâu, sao em lại phải làm thế này”. Em chưa nói gì thì chồng đã hiểu mọi chuyện. Anh xông lên phòng lôi hết đồ của mẹ con em bỏ vào valy. Sau đó, chồng em tuyên bố với mẹ: “Con sẽ đưa vợ con về ngoại. Ở với mẹ mà mẹ chăm thế này thì còn gì là người nữa”.
Vậy là em được về ngoại các chị ạ. Lúc đầu mẹ chồng em cũng không cho. Nhưng chồng em quả quyết đưa vợ con về ngoại nên bà không làm gì được. Giờ về nhà ngoại, em mới thấy mình như được sống các chị ạ. Nhờ có chồng em, nếu không em chẳng biết mình sẽ thế nào khi sống cùng với mẹ chồng nữa.