Tôi là cô gái 9X, mới tốt nghiệp không được bao lâu thì cha mẹ bắt về quê gả chồng. Trong lúc đau khổ vì mối tình đầu tan vỡ, tôi nguyện nghe theo lời cha mẹ.
Đến khi về quê, tôi mới phát hiện ra chuyện cưới hỏi đã đâu vào đấy, giờ chỉ cần tôi mặc áo cô dâu lên xe hoa nữa thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Tôi nghĩ có lẽ ông trời đã an bài hết rồi nên cũng xuôi theo định mệnh. Chồng tôi là một thanh niên có tiếng chăm chỉ, thật thà nhất xóm, được nhiều người quý mến, vì thế mà cha mẹ tôi mới ưng bụng.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân không tình yêu. Cả hai đến với nhau chỉ đơn thuần vì tôi muốn trả thù tên bạn trai bội bạc, còn anh thì muốn có người phụ nữ sớm hôm chăm sóc, vậy thôi. Nhưng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chúng tôi có con đứa con đầu lòng. Anh cần cù, chịu khó làm ăn, tôi chỉ việc ở nhà nội trợ và chăm con.
Và rồi cuộc sống hôn nhân của chúng tôi rơi vào bế tắc, khi công việc làm ăn của anh gặp nhiều khó khăn. Tôi chỉ biết quán xuyến công việc nhà, không giúp gì được cho chồng. Vì lẽ đó mà anh thường xuyên hoạnh họe, chì chiết tôi là kẻ ăn bám, đàn bà vô dụng. Thời gian khủng hoảng nhất là anh rơi vào con đường rượu chè, cờ bạc, nhiều lần đánh đập vợ con và mắng chửi rất thậm tệ.
Có lần say xỉn, anh bế thốc bé Bi lên rồi quăng xuống đất, luôn miệng mắng chửi, tôi hốt hoảng chạy lại đỡ con. Mặt mày thằng bé tím tái, nằm yên bất động, tôi í ới nhờ hàng xóm đưa vào bệnh viện. Cũng may thằng bé chỉ đau quá rồi lịm đi, chứ không có gì nghiêm trọng.
Kể từ ngày đó, tôi ôm con về nhà cha mẹ, và làm đơn ly hôn với anh. Đó là cuộc hôn nhân kinh hoàng của một cô gái đang tuổi xuân xanh như tôi. Những tưởng tôi sẽ ở vậy nuôi con, không dại dột mà đâm đầu vào bất cứ mối quan hệ nào nữa. Nhưng tôi lại gặp Trung, người đàn ông đã có vợ. Anh rất ga lăng và biết quan tâm đến người khác. Có lẽ danh phận mà tôi mang ở kiếp này là “kẻ cướp chồng”
Ở bên cạnh anh, tôi vừa có cảm giác an toàn, vừa có cảm giác tội lỗi. Vì vô tình tôi lại trở thành kẻ thứ ba chen chân vào một gia đình đang hạnh phúc. Nhưng lý trí thì không thắng nổi con tim, tôi bất chấp tất cả để có được hạnh phúc với anh.
Anh từng nói, sống với người vợ hiện tại chỉ là còn nghĩa chứ tình đã dứt từ lâu. Nghe những lời nói của anh, lòng tôi như trút được phần nào gánh nặng. Tôi xin phép cha mẹ để một lần nữa sang ngang, đi tìm hạnh phúc đích thực. Cha mẹ không chỉ đồng ý mà còn nhận nuôi bé Bi để tôi đi tìm hạnh phúc mới.
Trung ly hôn vợ, nhưng vẫn chu cấp cho chị ta một căn nhà lớn ở thị trấn, còn tôi và anh ở lại căn nhà cũ. Anh là một người chồng tâm lý, luôn biết tôi cần gì và muốn gì. Chỉ vậy thôi cũng khiến tôi yêu anh đến cuồng dại.
Từ ngày về sống trong căn nhà đó, vợ anh luôn tìm mọi cách gây chuyện với tôi. Chị ấy thường lui tới kiếm chuyện mắng chửi, thậm chí đánh tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng những trận đòn của chị, vì tôi nghĩ chị có quyền làm những điều đó. Dù gì tôi cũng là người có lỗi trong mối quan hệ này, nếu không có tôi thì anh đã không ly hôn với chị, và họ đang sống rất hạnh phúc. Chị càng trút giận, tôi càng thoải mái trong lòng.
Nhưng mấy ai biết được yêu một người đàn ông có vợ là bắt đầu cho một tấn bi kịch mà chỉ những phận người “vợ bé” mới thấu hiểu.
Từ ngày cưới tôi về, anh không cho tôi bước ra đường. Anh nói muốn ăn gì, mua gì anh đều mua để sẵn. Có lần, tôi lẻn anh ra ngoài mua ít đồ phụ nữ, anh biết liền không nói không rằng tát tôi một bạt tai đau điếng. Cảm giác ở bên cạnh anh không còn an toàn nữa mà tôi bắt đầu sợ hãi. Chắc có lẽ không có người đàn bà nào giống tôi, làm vợ anh và mỗi tháng tôi được trả lương 100 ngàn đồng.
Dường như, xã hội này không một ai thông cảm và thấu hiểu cho “kẻ cướp chồng” như tôi. Tôi cũng không oán trách hay kêu than vì sinh ra đã mang nghiệp rồi không thể tránh được. Nếu được chọn lại, tôi cũng chọn yêu anh, để trả hết món nợ ân tình mà tôi nợ anh trong cuộc đời này. Con người ta đến với nhau không đơn thuần là chữ duyên, mà còn là mang nợ.
Kiếp này, đã lỡ trót mang thân phận “vợ bé”, hi vọng ở kiếp sau tôi sẽ có được một hạnh phúc trọn vẹn như bao người phụ nữ khác.