Tôi và Minh yêu nhau thắm thiết đã nhiều năm, cũng đã tính tới chuyện kết hôn. Nhưng một vụ tai nạn trớ trêu đã cướp Minh khỏi tôi. Anh tử vong trên đường đi cấp cứu. Cũng từ đó lòng tôi như chết đi một nửa. Nỗi nhớ anh day dứt khiến 4 năm sau tôi mới có thể nguôi ngoai phần nào và kết hôn theo lời bố mẹ mai mối.
Khánh - Người chồng mai nối của tôi rất tốt, hiền và yêu tôi nhiều lắm. Nhưng có lẽ nỗi đau mất đi mối tình đầu khiến tôi chưa thể mở lòng với chồng được. Chính điều này làm cho đời sống hôn nhân của tôi đi vào bế tắc.
Mỗi lần vợ chồng gần gũi, tôi chỉ muốn cho xong nghĩa vụ chứ không hứng thú gì. Ở bên chồng mà tôi mơ màng nhớ lại những đêm ân ái nồng nàn với Minh, có khi còn gọi nhầm tên. Khánh cũng quá tường tận đến từng chân tơ kẻ tóc tình yêu của tôi và người cũ. Nhìn thái độ của tôi như thế, Khánh dường như biết rõ tôi nghĩ gì.
Về sau, mỗi lần quan hệ, anh thường hỏi về Minh như một sự khiêu khích, sau đó không ngừng thô bạo. Anh thường hỏi tôi những câu rất khó trả lời: “Minh thường làm như thế này với em phải không? Minh đem lại cho em nhiều cảm giác hơn anh à? Tụi em đã dùng tư thế này chưa? Anh sẽ làm em thích gấp nhiều lần Minh”.
Tôi không trả lời thì anh nói tôi khinh thường và tìm mọi cách giày vò tôi. Lâu dần, tôi càng lãnh cảm, đau đớn mỗi khi quan hệ vì bị chồng hành hạ về thể xác lẫn tinh thần như thế
Tôi van xin chồng đừng làm như vậy thì anh ấy cười gằn: “Chính em muốn vậy mà, mà anh thấy như thế mới có cảm hứng". Tôi thật sai lầm khi nhắm mắt đưa chân vào cuộc hôn nhân này khiến cả hai đều khổ sở.