Phụ nữ chúng ta vẫn thường nói với nhau rằng: “Sinh ra là đàn bà đã khổ, lấy nhầm chồng còn khổ hơn”. Nhưng khổ sở nhất không phải những người đàn bà lấy nhầm chồng mà là những người biết mình khổ sở, bất hạnh vẫn không dám buông tay. Như con cá mắc cạn, như con chim bị nhốt trong lồng, cuộc sống của đàn bà mất hết niềm vui và sự tự do. Nhưng dẫu cho khổ đau ra sao họ vẫn cam chịu ở lại với nỗi khổ sở triền miên không lối thoát.
Đàn bà không sợ lấy chồng nghèo chỉ sợ lấy chồng tồi. Ấy vậy mà duyên trời run rủi chị họ tôi lại lấy ngay phải một người chồng vừa nghèo lại vừa tồi tệ. Ngày trước yêu nhau chỉ thấy anh luôn tỏ ra mình tử tế, luôn nói những điều hay ho nên tin. Có ngờ đâu cưới nhau về mới biết anh tệ bạc và vô dụng đến như thế.
Anh ta nghèo nhưng mắc bệnh sĩ diện. Đám cưới rình rang, mâm cao cỗ đầy nhưng hóa ra toàn là tiền đi vay mượn. Ngay khi tàn tiệc cưới, chị khổ sở nhận ra mình sai lầm như thế nào khi ba mẹ chồng tuyên bố số nợ mà 2 vợ chồng phải trả vì tiệc cưới. Chị nuốt ngược nước mắt, tự an ủi rằng thôi thì 2 vợ chồng cùng làm lụng, chắt bóp để trả nợ và lo toan cho cuộc sống.
Nhưng chồng chị siêng ăn biếng làm. Ngày trước làm khổ cha mẹ bây giờ làm khổ vợ. Chẳng làm ra được đồng tiền nhưng lại muốn ăn ngon mặc đẹp. Tiền của cha mẹ già cũng nỡ lấy đi uống rượu, bao bạn bè. Vợ làm ra được đồng nào thì vét hết để chứng tỏ với bạn bè rằng ta đây nhiều tiền.
Bao nhiêu sự tệ bạc của một người đàn ông, chồng chị gom hết vào người. Vừa nghèo, vừa vô dụng, sĩ diện lại tệ bạc. Cuộc sống của chị khổ sở kể sao cho hết. Ai cũng khuyên chị nên ly hôn. Chưa có con thì mọi chuyện sẽ dễ dàng và dứt khoát hơn. Nhưng sai lầm nhất của chị chính là quyết định sinh con với mục đích muốn chồng mình thay đổi.
Chị nghĩ rằng khi có con chồng mình sống có trách nhiệm hơn nhưng chị đã lầm. Bầu bì một mình chị lủi thủi đi khám, sinh con ra còn khổ sở vạn lần khi anh ta chẳng giúp chị được bất cứ việc gì. Đêm hôm con ốm sốt, anh ta vẫn ngủ ngon lành. Tiền trong nhà sắp cạn, anh ta vẫn dửng dưng như không. Nhìn con mà chị trào nước mắt.
Đàn bà khi có con rồi lại vì con mà chẳng thể bỏ chồng. Chị bảo rằng thôi thì trong nhờ đục chịu, mình nín nhịn để cho con có cha. Tôi nhiều lần khuyên chị đừng tự làm khổ mình nữa nhưng chị vẫn lắc đầu. Giá như chị can đảm bỏ anh ta khi chưa có con thì tốt biết mấy. Bây giờ có con rồi ly hôn vẫn chưa muộn bởi chị khác nào có chồng như không lại đeo bao nhiêu khổ sở, ấm ức vào người. Nhưng chị đã chọn ở lại để rồi phải khổ sở triền miên. Đúng là đàn bà lấy nhầm chồng đã khổ, không bỏ được chồng tệ bạc còn khổ hơn cả vạn lần.