Một tháng nay cạnh nhà tôi có hai mẹ con chị hàng xóm chuyển đến sống. Lúc đầu chị ấy lân la làm quen sau đó mỗi khi thấy nhà tôi mở cửa là chị lại đưa đứa con trai 2 tuổi sang gửi.
Hai ngày đầu tôi còn nhiệt tình trông giúp nhưng sang đến ngày thứ ba thì tôi từ chối thẳng bởi đứa nhỏ quá nghịch. Mỗi lần sang làm cả nhà tôi như biến thành bãi chiến trường. Thế nhưng chồng tôi lại bảo cứ để đứa nhỏ ở lại anh ấy sẽ coi giúp.
Chồng bảo là phải làm phúc thì mới có con được, cứ hắt hủi trẻ con thì có chạy chữa khắp nơi cũng chẳng có nổi mụn con. Thế là từ hôm đó chồng đảm nhận luôn việc trông đứa trẻ.
Anh chăm sóc con hàng xóm rất cẩn thận chu đáo, cho ăn, thay quần áo, thậm chí còn tắm rửa cùng đứa trẻ nữa khiến tôi phát điên lên. Từ khi có đứa bé xuất hiện tình cảm của vợ chồng tôi xa cách hẳn đi. Tôi thì tìm mọi cách đuổi đứa trẻ về, còn anh thì nâng niu nó như con mình.
(Ảnh minh họa)
Quan điểm của hai vợ chồng khác hẳn nên cứ mỗi khi đứa trẻ thò mặt sang chơi là chúng tôi lại cãi nhau.
Rồi một ngày tôi đi làm về sớm hơn so với kế hoạch, thấy bên ngoài có dép của chị hàng xóm nên tôi hé cửa nhìn vào trong phòng. Chị hàng xóm nói: “Vợ anh thật ngốc nghếch và tin tưởng chồng đến ngu dại. Cách đối xử của anh đối với đứa trẻ như cha con mà cô ấy không nhận ra, thật đáng thương cho người phụ nữ đó”.
Tôi giận dữ đẩy cánh cửa ra chạy lại hỏi chị ta chuyện về đứa con, chị hàng xóm trơ trẽn nói là đứa nhỏ đó là con của chồng tôi. Vì muốn bố con gần nhau nên đã quyết định chuyển đến làm hàng xóm của chúng tôi.
Không chịu nổi cú sốc này nên tôi chỉ thẳng vào mặt chồng đuổi anh ấy ra khỏi nhà của bố mẹ tôi đã mua cho. Nhưng chồng cười bảo ngôi nhà rẻ tiền này chẳng có gì đáng giá cả, bây giờ với anh ấy con cái mới là tất cả. Cứ nghĩ cố gắng làm việc để vun đắp cho gia đình nào ngờ đã bị chồng lừa dối trắng trợn.
Gia đình họ rời đi rồi mà tim tôi quặn đau, không biết mình đã làm gì nên tội mà phải chịu đau đớn thế này chứ.