Tôi ly hôn chồng cách đây 4 năm, lý do là vì tôi phát hiện chồng vẫn không thể quên được tình cũ. Dù lúc ly hôn con gái tôi mới 4 tuổi nhưng tôi rất kiên quyết, tôi không cho chồng mình bất kì cơ hội nào. Vì lòng tự tôn của tôi quá cao, tôi không thể chấp nhận anh ở bên tôi mà còn nghĩ đến người phụ nữ khác.
Ai cũng nói tôi ích kỷ, sao không nghĩ cho con mà tha thứ cho chồng một lần. Lúc đó tôi không thấy mình sai. Nhưng sau này tôi lại thấy vì sao mình lại vội vàng ly hôn như thế, vì sao không cho chồng và bản thân một cơ hội, không thử một lần giữ mái ấm cho con. Bởi khi nhìn con lớn lên từng ngày, thấy con hay nhắc về bố của bạn bè với cặp mắt buồn bã, khi biết con nhớ bố mà không dám nói với mẹ, tôi đã thật sự thấy hối hận.
Sau khi tôi quyết định ly hôn, chồng tôi rất nhiều lần năn nỉ, thậm chí là cầu xin tôi tha thứ cho anh. Nhưng tôi dứt khoát chấm dứt. Anh là mối tình đầu của tôi, tôi cho anh tất cả, vì sao anh vẫn còn nhớ tới người cũ khi đã có gia đình với tôi? Đến nay đã 4 năm sau ngày ly hôn, chồng tôi vẫn một thân một mình, không quay lại với người cũ, cũng không có thêm người mới. Anh vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục tôi cùng con trở về.
Tôi biết có nhiều hôm anh lặng lẽ đứng dưới lầu nhìn lên phòng của mẹ con tôi. Tôi biết rất nhiều ngày anh âm thầm đi theo sau mẹ con tôi mỗi khi ra ngoài. Tôi cũng biết anh đã hối hận rất nhiều. Nhưng tôi như con chim sợ cành cong, một lòng ngã đau mà chẳng thể quên.
Thông thường, tôi đến đón con trễ khoảng 15 phút, vì công việc khá nhiều. Nhưng hôm đó là lần hiếm hoi tôi đến trường đón con đúng giờ. Từ xa đi tới, tôi bất ngờ khi thấy con đang ngồi cười nói vui vẻ trong lòng một người đàn ông. Khi đến gần, tôi lặng người nghe con nói với người đàn ông đó:
“Bố ơi, lần sau bố đến sớm hơn một chút nhé, như vậy con sẽ ngồi với bố được lâu hơn. Mẹ lúc nào cũng rước con trễ, con ở lại một mình buồn lắm”.
“Ừ bố sẽ đến sớm hơn một chút để ngồi với My lâu hơn nhé. My đừng trách mẹ, mẹ đi làm để kiếm tiền mua đồ đẹp cho My mặc nè, My phải thương mẹ”.
Mắt tôi nhòe đi lúc nào không hay. Tôi quay đi lau nước mắt, rồi đi đến trước mặt hai bố con. Anh thấy tôi thì tỏ ra e ngại, định quay lưng đi. Nhưng tôi liền gọi anh lại, hỏi anh có muốn về nhà ăn cơm cùng mẹ con tôi không? Khuôn mặt khắc khổ mệt mỏi của anh nở rộ ra một nụ cười vui vẻ. Con gái tôi hí hửng nhảy chân sáo, nắm tay cả bố và mẹ đi về nhà.
Và hôm đó tôi đã nghĩ, chúng tôi của sau này chắc sẽ còn nhiều lần trở về nhà cùng nhau, với dáng vẻ của một gia đình như thế