Tôi và vợ là bạn thân từ thuở còn đi học, từ thân thành yêu nhau lúc nào cũng không hay. Đến tận năm 22 tuổi, tôi mới dám ngỏ lời yêu vợ. Vì nhà tôi thuở đó vốn nghèo hơn nhà vợ, vợ tôi lại xinh xắn bao người theo đuổi. Vậy mà vợ tôi đồng ý không đắn đo, cùng tôi đi qua nhiều thăng trầm suốt 10 năm sau đó. Tôi từ nhân viên bình thường trở thành trưởng phòng. Chúng tôi từ hai người yêu nhau, trở thành vợ chồng, lại có một công chúa nhỏ. 10 năm đó, tôi từng rất biết ơn vợ mình, vì cô ấy chưa một lần rời đi, ngay cả khi tôi túng thiếu khó khăn thế nào.
Vợ tôi từ ngày có con nhỏ đâm ra nhạy cảm hơn. Cô ấy hay hỏi tôi đi đâu, làm gì, hay ghen tuông không ít. Tôi cũng hiểu vợ sợ mình không còn trẻ đẹp như trước, tôi sẽ bỏ cô ấy. Nhưng lúc đó, thật lòng tôi chưa từng chê bai vợ mình, luôn cố gắng để vợ không bận lòng những gì không đáng. Nhưng đến khi vợ mang thai lần thứ 2, tôi hầu như không thể chiều được cô ấy. Khi vợ sinh con xong, chúng tôi cãi vã ngày một nhiều. Tôi dần sợ trở về nhà, sợ nghe tiếng vợ thở than, sợ cả những trách móc từ vợ.
Thời gian đó, tôi lại hay ở lại công ty nhiều hơn, dần thân thiết với cô đồng nghiệp. Ban đầu, tôi và cô ấy chỉ đơn giản là sẻ chia nhau chuyện gia đình, vì cô ấy cũng đã có chồng con. Nhưng từ những đêm thức cùng nhau làm việc, những chuyến công tác dài ngày, đàn ông và phụ nữ xa gia đình cũng có lúc mềm lòng khó tránh. Đến khi không thể kiếm chế được, tôi đã đi quá giới hạn với người phụ nữ ấy. Nhưng tôi và cô ấy đều muốn giữ bí mật quan hệ này, vì còn gia đình của cả hai.
Nhưng giấy không bọc được lửa, vợ tôi phát hiện. Ngày vợ tôi đứng trước khách sạn đợi tôi và nhân tình bước ra, tôi thấy dáng vợ đứng không vững, ngã ngay xuống đường. Vợ tôi nằm viện suốt 1 tuần dài, không khóc, cũng không nói một lời. Dù tôi có xin lỗi vợ, cầu mong tôi tha thứ, vợ tôi vẫn không một lần nhìn tôi. Tôi từng nghĩ, phụ nữ ai cũng sẽ mềm lòng. Huống hồ, vợ tôi, cô ấy đã sinh con cho tôi, cô ấy từng yêu tôi thế nào, cô ấy sao có thể bỏ tôi được.
Đúng là vợ tôi không hề đề nghị ly hôn, càng không làm lớn mọi chuyện. Cô ấy mỗi ngày vẫn chăm sóc con, phụng dưỡng cha mẹ tôi đủ đầy, lo lắng chuyện họ hàng vuông tròn. Chỉ là, ngoài những khi phải nói chuyện con cái, gia đình, cô ấy một lần cũng không muốn nói lời nào khác với tôi. Chúng tôi ngủ cùng giường nhưng không khi nào gần gũi.
Và đã 7 năm rồi, vợ vẫn không thể tha thứ cho tôi.
Thà rằng vợ tôi cứ khóc đi, cứ trách móc như trước, hay cứ đánh ghen, quậy phá một trận ra trò đi, chắc tôi sẽ không khổ sở suốt bao năm như thế. Đằng này, cô ấy lạnh lùng như không, xem tôi như kẻ chỉ sống cùng một ngôi nhà không hơn không kém. Thậm chí, cô ấy nói chỉ cần nhìn thấy tôi, sẽ lại nhớ tới nỗi đau phản bội. Một cái nắm tay, nụ hôn, chiếc ôm cũng khiến cô ấy rùng mình. Cô ấy cho tôi lựa chọn, một là cứ sống cùng cô ấy như thế, hai là cô ấy trả tự do cho tôi. Tôi chỉ còn biết chấp nhận…
Có người từng nói với tôi, hay là ly hôn đi, như thế thì có phải là dày vò nhau cả đời? Nhưng tôi không làm được. Là tôi sai, tội lỗi là do tôi, tôi buộc phải trả giá, dù là bao nhiêu lần 7 năm nữa. Tôi chấp nhận ở bên vợ như thế, hơn là mất trắng gia đình mình. Tôi chấp nhận trả giá còn hơn 7 năm qua, để hy vọng một ngày vợ sẽ tha thứ. Vì tôi cuối cùng cũng hiểu, tôi sẽ chẳng là gì nếu mất vợ con. Giây phút vợ phát hiện, ba mẹ vợ đòi dẫn vợ con tôi đi, tôi biết mình bằng mọi giá phải giữ lại họ. Nếu không, cả đời này tôi cũng không thể sống yên ổn.
Tôi mong những người làm chồng làm cha như tôi ngoài kia có thể hiểu, cái giá cho ngoại tình, đắt lắm. Nếu bạn không phải trả bằng 7 năm như tôi, thì có thể là bằng danh dự, bằng nhân phẩm, thậm chí là bằng cả một đời không hạnh phúc. Vì vậy, nếu một mai bạn muốn ngoại tình, hãy nghĩ kỹ đi có đáng không, nghĩ 3 lần đi rồi hãy làm…