Em sống với bà mà thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, chẳng biết lúc nào bà nói thật, lúc nào là bà nói móc em cả.
Nhà chồng em cũng có điều kiện, gia đình gia giáo, bố mẹ chồng đều là cán bộ nghỉ hưu. Chồng em hiện cũng đang làm trong nhà nước, chỉ có mình em là làm ngoài thôi. Đấy cũng là 1 phần lý do bà không thích em, với phần nữa là do em là dân ở tỉnh, ngay lúc yêu bà đã phản đối không cho con trai lấy em rồi. Nhưng anh nhà em làm căng quá, với lại khi ấy em cũng bầu bí trước nên bà mới miễn cưỡng chấp nhận cho tụi em làm đám cưới.
Nhưng về làm dâu rồi thì đúng là em khốn khổ khốn nạn với bà luôn. Mẹ chồng sống khéo lắm, tuy trong lòng bà không ưa gì em đâu nhưng bên ngoài không ai có thể nhận ra được điều ấy ngoài em. Nhớ lại hôm chuẩn bị đám cưới, bà gọi em tới giáo huấn 1 hồi.
- Vì thằng Trung, vì cái thai trong bụng cô nên tôi mới phải chấp nhận cho cô về làm dâu nhà này. Nhưng đừng tưởng cưới về rồi thì muốn làm gì thì làm.
Lúc ấy em run lắm, chỉ ngồi dạ vâng. Song đúng lúc bà nói chuyện thì có cô em gái của bố chồng em từ đâu đi vào, vậy là bà quay ngoắt sang cầm tay em bảo.
- Cháu đừng sợ, thủ tục cưới xin nhà bác lo hết rồi. Giờ cháu cứ để đầu óc thoải mái, giữ sức khỏe không đến hôm đám cưới lại ốm ra thì khổ.
Cô ruột của chồng em thấy chị dâu nói chuyện với tôi em vậy cảm động lắm, còn quay sang bảo em.
- Số cháu may mắn mới được về làm dâu nhà này đó. Chưa cưới mà mẹ chồng đã quan tâm vậy, sau này biết đường ăn ở cho phải nhé.
Ngay lúc ấy em đã sởn da gà với kiểu 2 mặt đó của bà, càng về sau em mới càng khổ sở với kiểu sống giả tạo ấy.
Khổ nhất là lúc em sinh em bé, con em nó ngủ ngày cày đêm, cứ mình em bế suốt. Chồng lại đi làm xa không ai thay cho nên em kiệt sức nên mất dần sữa. Thằng bé lại đang quen sữa mẹ, đến khi thiếu phải ăn sữa bột nó không chịu cứ khóc mãi. Mẹ chồng em nghe vậy bực lắm, đứng ngoài cửa chỉ tay.
- Không biết chăm con thì đừng có đẻ rồi làm khổ người khác. Mẹ con chị cứ ầm ĩ cả ngày cả đêm thế này ai nghỉ được.
Bà quát làm con em sợ càng khóc to, hàng xóm sang chơi nghe nó khóc quá cũng sốt ruột hỏi xem thế nào. Lúc này mẹ chồng em lại đon đả quay sang xuýt xoa.
- Khổ thân, mẹ nó thiếu sữa, thằng bé không chịu ăn sữa ngoài, quấy quá. Thôi con đưa cháu cho mẹ rồi tranh thủ lên phòng ngủ lúc đi. Mẹ dỗ cháu cho.
Em cứ đơ người đứng nhìn bà, còn hàng xóm lại tấm tắc.
- Đúng là không ai chiều con dâu như chị. Con dâu thời đại này sướng thật đấy.
Em nghe tủi thân kinh khủng nhưng mệt quá đành đưa thằng bé cho bà rồi sang phòng nằm 1 lúc. Ngờ đâu vừa chợp mắt thiu thiu thì bà đã chạy lên đặt thằng bé xuống bên em.
- Chị đúng là loại mất nết chẳng ra gì, đẻ con ra rồi vứt vật vạ cho mẹ chồng để chui vào góc vào 1 chỗ ngủ trương mắt ra thế này hả.
- Ơ, tại vừa nãy mẹ bảo con...
- Ơ ớ gì, bế thằng bé cho tôi đi nghỉ. Giờ mà còn để nó khóc nữa là tôi tống ra đường.
Nghe mẹ chồng nói mà em nước mắt lưng tròng. Em mới sinh được hơn tháng mà sụt gần chục cân. Ở bên người mẹ chồng giả tạo, hai mặt này em mệt mỏi quá, cuộc sống sau này của em biết phải sao đây?