Lúc anh đọc được những dòng này, có lẽ đã thôi những bận rộn rồi phải không? Em chưa khi nào mong sẽ có lúc mình phải dùng câu chữ thế này để nói cùng anh cả. Nhưng biết làm sao được đây khi anh cứ mải miết bận rộn. Còn em, lại chẳng còn có thể đợi chờ anh thêm được nữa…
Hôm nay là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của em và anh. Em còn nhớ, ngày chúng ta quyết định cưới nhau, đã chẳng mấy dễ dàng anh nhỉ? Anh trong tay chẳng có gì, cha em một mực không chấp thuận. Nhưng anh đã nói với em, tin tưởng anh một lần này thôi, cả đời về sau anh sẽ đền đáp lại đủ đầy. Em gật đầu đồng ý, dù biết cha sẽ không muốn nhìn mặt em nữa, dù hiểu tương lai bấp bênh khó nhọc. Em bằng lòng đánh cược hạnh phúc của mình vào anh. Em biết rõ đây là một canh bạc cuộc đời quá lớn. Ngày cưới của chúng ta không có mặt cha em, mọi thứ giản đơn đến sơ sài. Nhưng anh biết không, trong suốt 10 năm bên nhau, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của em…
Bên nhau được hai năm thì con gái nhỏ của chúng ta chào đời. Công việc của anh cũng thuận lợi hơn, mái ấm của mình ngày một rộng rãi và sung túc hơn. Suốt 5 năm đầu bên nhau, em đã nghĩ lấy anh là lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời mình. Anh từng là người chồng thương vợ con hết lòng.Tình yêu của anh như ánh trăng rực rỡ nhất trong những năm tháng tối tăm của vợ chồng mình. Để đến một ngày, ánh trăng đó chỉ còn lại ảo ãnh trên mặt hồ im lìm, chạm tay vào đã vội tan mất…
Năm thứ 4 chúng ta bên nhau, sự nghiệp của anh thăng tiến không ngừng. Gia đình mình không còn phải khổ sở vì tiền bạc nữa, thậm chí là có khi còn dư dả hơn. Nhưng bù lại, anh chẳng còn mấy thời gian bên mẹ con em nữa. Em hiểu những vất vả của anh, em biết anh muốn đem đến cuộc sống đủ đầy cho gia đình. Vì vậy mà em bằng lòng đứng sau những bộn bề của anh. Em cam tâm là bến bờ cuối cùng anh muốn quay về để được an yên. Dù rằng cái giá em và con phải trả là không ít. Những ngày kỷ niệm của chúng ta, ngày sinh nhật con, ngày con bước vào lớp một, chưa khi nào có mặt anh. Em một mình loay hoay với lắm bộn bề. Em đã từng có thể chấp nhận hết thảy như thế. Nhưng anh à, phải chi anh để em có thể thấy cái giá em và con phải trả ấy là xứng đáng một lần ngoái nhìn của anh.
Anh như dành hết thảy thời gian cho công việc và tiền tài. Đến một ngày, em nhận ra đó không chỉ đơn thuần là sự cố gắng của anh vì gia đình. Tự lúc nào, em chỉ còn thấy ở anh sự vô tâm đến tàn nhẫn. Em dần hiểu sẽ chẳng có người chồng nào bận tới mức không thể dành vài phút mỗi ngày để hỏi han vợ con. Cũng không có người chồng nào không có thời gian mà quên cả tuổi của con mình. Vốn đâu có đàn ông vô tâm, mà là tâm của họ không còn đặt nơi vợ con nữa.
Anh liệu có nhận ra? Hay ước vọng tiền tài và danh vọng đã che lấp hết thảy? Em đã luôn muốn hỏi anh, tiền liệu có mua được hạnh phúc? Tiền liệu có khiến con mình có thể cười mỗi ngày? Hay tiền có thể mua được một người chồng cho em, một người cha cho con em? Em từng điên rồ mà nghĩ nếu tiền có đủ quyền năng như thế, vậy thì anh ra giá đi, em trả, trả hết một đời! Em đã từng cần anh đến mức mất trí như thể, cần một người chồng đã từng thương yêu mẹ con em hết lòng. Yêu thương đàn bà trong em héo mòn đến cùng kiệt. E, vẫn mãi chỉ một mình ngược xuôi, mòn mỏi đến hiu quạnh. Anh có biết bóng dáng đàn bà có chồng mà vẫn phải một mình gồng gánh với đời đáng thương nhường nào?
Đàn bà nào có cần tiền đâu anh. Cũng như ngày em đồng ý lấy anh, em nào có ra giá hạnh phúc của mình đáng giá bao nhiêu. Em đánh cược đời mình vào anh, là cược anh sẽ mang đến hạnh phúc, chứ có phải cược để đem về một đống tiền vô tri? Thứ đàn bà cần chỉ là hạnh phúc, là là quan tâm sẻ chia của chồng. Anh chỉ cần cho họ đôi chút nghĩa tình, họ sẵn sàng vì anh mà cam chịu tủi hờn một đời.
Anh có từng nghĩ, người vợ từng hết lòng thương yêu anh cũng từng mang ý nghĩ ngoại tình không? Chính em đấy, chính em là người đàn bà từng muốn hư hỏng và lăng loàn như thế đó. Những mệt mỏi của em người ấy hiểu, khó khăn của em người ấy bằng lòng gồng gánh. Khi ấy anh ở đâu? Phòng họp, tiệc tùng thâu đêm? Hay anh dửng dưng chẳng màng quan tâm ngay cả khi em xúng xính váy áo để đi hẹn hò? Em cố tình để anh thấy, để níu em lại, nào ngờ anh cũng không hay. Ngay cả bây giờ, khi em buông tay, anh cũng chẳng biết…
Em kiệt quệ rồi. Lòng lạnh, tim tan. Em mệt mỏi rồi. Em buông tay. Em bằng lòng buông tay anh, vì em không còn đủ sức níu kéo một người chồng vô tâm nữa. Thanh xuân của em đã quá héo mòn theo tháng năm dõi theo anh. Yêu thương trong em cũng cạn cùng đến cằn cõi. Đơn giản rằng đàn có thể tận tụy hy sinh đến quên mình, rồi cũng trở nên cạn kiệt tâm can vì sự vô tâm của đàn ông. Em cũng chỉ là một người đàn bà như thế…
Mình kết thúc anh nhé!