Gia đình chồng tôi xưa nay vốn là gia đình mẫu mực, được mọi người ca tụng và luôn nhắc đến mỗi khi dịp họp xóm hay có cơ hội liên hoan khu dân cư. Bố mẹ chồng là gia đình trí thức nghỉ hưu, từ khi về làm dâu, chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ chồng cãi nhau, mọi người trong gia đình luôn nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy thật may mắn vì có có một gia đình thứ hai bao người mong ước.
Hôm đó tôi đi làm về, cũng gần 12h trưa, vừa đói vừa nắng, chỉ muốn thật nhanh về nhà, mà đoạn đường về nhà cũng phải 3km nữa, đang suy nghĩ mông lung thì bất chợt thấy bóng dáng quen quen làm tôi có chút giật mình, phản xạ tự nhiên làm tôi thấy lo sợ, một thoáng bất ngờ: “kia chẳng phải áo bố chồng tôi hay sao!”
Dù trùm kín mít nhưng bóng dáng quen thuộc ấy nhìn từ xa tôi vẫn đủ nhận ra dáng người quen thuộc. Định bụng gọi nhưng lòng tôi nao nao khó tả, lại thấy cô bồ trẻ đi bên cạnh, tai tôi ù đi, không nghĩ được gì thêm, cầm điện thoại tôi chỉ biết gọi cho mẹ chồng, không quên chụp vội lại cảnh lúc này.
Vội về nhà, mẹ tôi chờ sẵn, tôi kể sơ qua cho mẹ, hai mẹ con quyết định đến nhà nghỉ lúc nãy, sau một hồi thương lượng với lễ tân, chúng tôi cũng được lên phòng, phải nói lúc đó tim tôi đập rất nhanh, bậc cầu thang như đi dài cả cây số và thật tâm tôi biết mẹ chồng tôi cũng không muốn lên đó. Gia đình vun vén bao năm nay sợ chỉ vì một ngày mà rạn nứt, cầu mong cho mọi sự chỉ là hiểu nhầm. Không ai nói với ai, hai mẹ con nhìn nhau, gõ cửa. Cửa gõ lần thứ nhất không mở, phải đến lúc sau, khi cửa được gõ lần ba, “bố” chồng mở cửa:
- Có gì không anh?
Cả tôi và mẹ tá hỏa, thì ra tôi đã nhầm, người tôi nhìn thấy không phải bố mà bóng dáng quen thuộc đó không ai khác chính là chồng tôi – người chồng đầu ấp tay gối yêu vợ thương con và thề thốt không bao giờ bỏ vợ…
- Anh, anh sao lại… sao lại là anh?
Tay chân tôi như rã rời, đầu gối khuỵu xuống, chẳng biết do tôi quá bất ngờ hay vì tuyệt vọng quá mà cảm thấy không nghe được gì xung quanh nữa, tạm gác lại chuyện đánh ghen, mẹ vội đưa tôi vào phòng và cho tôi uống nước. Mọi thứ trong tôi dường như sụp đổ hoàn toàn.
Khi định thần lại thấy anh nhìn tôi, vừa lo lắng có phần sợ hãi, tôi khóc – nước mắt cứ thế tuôn dài trong những câu xin lỗi từ anh.
- Anh xin lỗi, xin lỗi em.
- Giờ này mà anh còn nói được những lời đó à, anh không thấy có lỗi với mẹ con em sao?
- Xin em đấy, hãy tha thứ cho anh 1 lần có được không?
Có lẽ vì gia đình tôi xưa nay chưa bao giờ điều tiếng nên mẹ tôi cũng nhẹ nhàng nói chuyện lẽ phải, tôi không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn hai người – sự im lặng đến đáng sợ khiến cô bồ phải lí nhí nói lời xin lỗi, anh cũng giải thích nhưng với tôi giờ mọi sự không muốn nghe chút nào. Hai mẹ con đứng dậy ra về, anh mặc kệ cô bồ, đưa tôi với mẹ đi về cùng vẻ mặt tội lỗi. Mấy ngày sau đó, anh đều về sớm đi chợ nấu cơm, đón con, làm hết mọi việc mà bình thường tôi làm. Anh cầu xin tôi tha thứ, nhưng làm sao tôi có thể coi mọi chuyện như không có gì, tôi chỉ sợ có lần một sẽ có lần hai.
Một tháng sau đó, anh vẫn ân cần như vậy, liệu rằng tôi có nên cho anh cơ hội, vì trước đó anh cũng chưa bao giờ phản bội tôi. Được cả bố mẹ chồng tốt khuyên răn, an ủi, nhìn con ngày càng lớn, chuẩn bị lên lớp hai, mỗi lần đi học về lại gọi tíu tít bố mẹ, nhìn xung quanh mọi bạn bè đều hạnh phúc, cuối cùng tôi quyết định giữ lấy gia đình, giữ lấy hạnh phúc của mình và cho anh cơ hội sửa sai. Sau bao nhiêu ngày vùi trong suy nghĩ, tôi quyết định gọi anh đưa đi mua sắm. Khỏi phải nói anh bất ngờ ôm chặt lấy mẹ con, vừa xin lỗi vừa run run. Tôi nhìn thấy ánh mắt anh cười.
Dẫu mọi thứ đã xảy ra thì không thể nào quên được, nhưng hi vọng rằng hạnh phúc sẽ quay về. Tôi tin rằng mình đã làm đúng và con tôi vẫn có bố mẹ, gia đình tôi sẽ lại mẫu mực như ban đầu. Tôi cũng chăm sóc để ý nhiều hơn, bỏ qua sai lầm này để không mắc phải sai lầm thêm một lần nào nữa.