Tôi và anh là thanh mai trúc mã, ở cùng xóm, mỗi ngày cùng nhau đi học, đi chơi. Tuổi thơ của chúng tôi trôi qua cùng nhau. Lớn lên, anh tốt nghiệp đại học chuyên ngành xây dựng. Mới ra trường, công việc rất bấp bênh. Anh làm thợ hồ cho những công trình nhỏ, đủ ăn chứ không dư dả gì. Tốt nghiệp cấp 3, tôi mở một tiệm tạp hóa nhỏ, tập tành làm chủ, kinh doanh các mặt hàng gia dụng.
Cuộc sống dần ổn định, chúng tôi tiến tới hôn nhân. Ba mẹ cũng không phản đối vì hai bên đã quá hiểu về nhau. Hằng ngày, anh đi làm từ sớm, tôi cũng bận rộn với việc buôn bán. Cuộc sống hôn nhân rất đơn giản và hạnh phúc, với tôi như thế là đủ.
Rồi vào một ngày định mệnh, tôi nghe tin chồng bị té giàn giáo trong lúc làm việc phải nhâp viện cấp cứu. Kể từ đó, anh bị liệt hai chân, mọi sinh hoạt càng trở nên khó khăn, cuộc sống vô cùng bế tắc.
Ba mẹ hai bên đều khuyên tôi nên đi tìm hạnh phúc mới, tôi còn trẻ đừng phí tuổi xuân vào một người tàn tật. Nhưng tôi lại bỏ ngoài tai, thầm động viên bản thân không được buông xuôi. Tôi yêu anh và tôi sẽ giúp chồng nhanh chóng vượt qua giai đoạn này.
Ngót nghét 4 năm trời, tôi phục vụ cho anh bên giường bệnh từ miếng ăn cho đến chuyện vệ sinh, tắm rửa. Tôi tình nguyện bỏ luôn việc buôn bán để lo cho anh chu đáo hơn, cùng anh tập vật lý trị liệu hằng ngày.
Đúng là ở hiền gặp lành, hàng xóm giới thiệu cho tôi một vị thầy lang giỏi nên anh đã đi lại được. Chăm chỉ tập luyện và uống thuốc điều độ, anh đã nhanh chóng trở lại với cuộc sống bình thường. Tôi và anh vui mừng khôn siết, cuối cùng thì những cố gắng của chúng tôi đã có phép màu xảy ra.
Sau thời gian điều trị, anh đã khỏi hẳn, quay trở lại công việc và tôi cũng mở lại tiệm tạp hóa. Cuộc sống lại bình thường như trước kia. Nhưng anh ngày càng đi làm sớm và về rất trễ, tôi hỏi thì anh tỏ ra cáu gắt, khó chịu: “Tôi phải bù lại những năm tháng nằm liệt chứ. Tôi đi làm chứ có phải đi chơi đâu. Cô chỉ việc ngồi không hưởng phúc thôi mà cũng không biết cách mà hưởng”.
Lúc đó, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, thầm nghĩ mình đã vì anh hy sinh cả tuổi thanh xuân, nên anh ấy sẽ không nỡ phản bội đâu, cuộc đời này anh chỉ có mình tôi thôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, còn anh thì không. Anh không nghĩ nhiều đến vậy. Ngày tôi bệnh phải nhập viện, anh không đến, điện thoại lại không liên lạc được, ba mẹ tôi có qua nhà tìm anh nhưng không thấy.
Ngày ra viện, tôi tình cờ thấy anh ấy dìu một cô gái trẻ xuống taxi. Cô gái có vẻ rất mệt mỏi, cứ ôm bụng, mặt nhăn nhó khó chịu, anh thì dịu dàng, ân cần, những cử chỉ vốn đã không dành cho tôi từ lâu. Tôi về nhà ngồi đợi anh về. Tôi muốn nghe anh giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Và rồi anh cũng có mặt ở nhà, không đợi tôi hỏi anh tự động lên tiếng: “Người tình của tôi bị sảy thai, tôi phải đến chăm sóc cho cô ấy, thời gian này tôi sẽ không ở nhà, cô đừng tìm”. Nói xong anh vội lên phòng dọn đồ rồi rời đi. Tôi gục ngã hoàn toàn. Tôi không giữ, mà nói đúng hơn là tôi không còn đủ sức để níu kéo anh. Không ngờ chừng ấy năm tôi hy sinh cho anh lại không đủ.