Anh và chị khá chênh lệch về hoàn cảnh khi đến với nhau. Chị sinh ra trong một gia đình giàu có. Còn anh lớn lên từ cô nhi viện. Chị thì quá rõ vị trí, thân thế gia đình mình trong khi anh chẳng biết gốc gác mình ra sao. Một chàng trai hai mươi lớn lên bên các sơ, không cha không mẹ, coi trường học là nhà.
Chị đi học, ra trường rồi vào công ty làm trợ lý cho tổng giám đốc là cha của chị. Mọi thứ sắp đặt suôn sẻ không gập ghềnh như bao người. Anh chỉ là một nhân viên trong tổng công ty gia đình của chị. Họ bén duyên, yêu nhau. Tất nhiên, chị giàu rồi nên không cần anh tiền. Chị thích anh vì anh hiền, bảnh trai và biết chịu đựng tất cả mọi cơn đỏng đảnh tiểu thư nơi chị.
Nhưng đời đâu như là mơ. Công ty phá sản. Bố chị vào tù, chị thành ra điêu đứng, mất việc, mất nhà. Chỉ còn có anh. Anh thì chẳng khóc than, cứ âm thầm chịu đựng và nói chị hãy cố gắng để làm lại. Vì cả hai người còn trẻ, còn chiến đấu được.
Những ngày đen tối là những ngày chị đá thúng đụng nia, cau có khó chịu với chồng. Hết tiền mua gạo, hết mắm hết muối, ở thì ở nhà thuê. Ngày mưa nước rỉ vào nhà lép nhép, ẩm thấp. Xe đi thì chết máy lên chết xuống. Tất cả mọi cái thành eo hẹp, xác xơ. Một tiểu thư sang giàu như chị không thể nào chịu nổi. Chị dằn dỗi, so sánh anh với những người đàn ông khác.
Rồi một ngày chị bỏ đi vì không chịu được cuộc sống thiếu thốn. Anh cam lòng, cay đắng vì số phận của anh đã luôn thua thiệt. Nhưng anh đã nuôi dưỡng một quyết tâm. Một quyết tâm của kẻ bần cùng, bị đời dồn đến chân tường.
Chỉ bảy năm sau, anh thành một thương gia giàu có, gây tiếng vang bởi những công trình lớn. Anh không đi tìm chị. Chỉ ôm nỗi nhớ nhung chôn chặt vào lòng. Anh nhớ người vợ phụ bạc và cũng thầm thù hận những ngày hẩm hiu là nguyên nhân chia lìa gia đình anh.
Hôm ấy, Sài Gòn đổ mưa như trút. Biết bao con đường chìm trong nước. Anh ngồi trong xe hơi yên ấm, nước chẳng dính tới gót giày. Lòng thầm nghĩ tới chị, không biết bảy năm rồi đời chị ra sao, có chồng khác chưa, con cái thế nào. Nhìn xa xăm qua cửa kính, anh như bị điện giật bởi hình bóng cũ ngay bên cạnh, chỉ cách nhau một cái chạm tay.
Là chị kia rồi. Chị đang chở một đứa bé chừng ba tuổi trên xe máy, vừa đi vừa gồng mình băng qua một vũng nước ngập. Anh kéo cửa kính, vẫy tay gọi chị:
- Hương ơi, Hương ơi...
Ngỡ ngàng, vợ cũ ngày xưa đã gặp lại anh chồng thuở nào giàu sang hơn người. Còn chị thì vẫn cảnh nghèo đeo bám.
Họ ngồi bên nhau, hỏi han nhau đủ chuyện trên đời trong suốt thời gian xa cách. Anh biết chị đã có con, nhưng chồng thì đã mất vì một tai nạn. Giờ chị đi làm kế toán của một công ty nhưng cuộc sống thành phố đã không cho mẹ con chị nhiều may mắn. Nhìn chị, cảm giác yêu thương ngày nào tưởng tắt rồi lại vụt lên.
Họ chia tay nhau. Anh hẹn sẽ có ngày đến thăm chị. Biết đâu...
Thành phố vẫn mưa. Đi được qua hai ngã tư, anh mới chợt giật mình vì chưa xin địa chỉ của người xưa.
Vậy là mất nhau mãi mãi!