Đàn bà từ những kẻ hiền dịu vẫn đủ sức hóa thành kẻ đầy điên rồ và hung tợn khi bị bội bạc và dối lừa. Nhưng đáng tiếc, đàn bà lại không phô bày cơn thịnh nộ đó với đàn ông. Lòng ích kỷ và ghen tuông của đàn bà trỗi dậy chỉ để nhấn chìm một người đàn bà khác.
Có người còn bảo, ừ thì cứ đánh ghen đi, cứ “xả” cho hết đau lòng. Mình đau, mình bị tổn thương thì mình có quyền phản kháng. Mà đã phản kháng rồi thì đừng kiềm nén làm gì. Đánh ai được thì cứ đánh đi. Đánh cho bỏ tức, đánh cho bớt đau rồi thôi, rồi chẳng màng chuyện gì nữa.
Nhưng bản thân tôi, người phụ nữ cũng từng chứng kiến cảnh chồng ngoại tình ngay trước mắt mình, lại không nghĩ đó là cách hay nhất. Dù rằng đàn bà khi tổn thương nào có màng cách nào là hay mà làm, lối nào là tốt mà đi đâu? Cứ thấy làm sao cho lòng dễ chịu chút ít thì làm thôi. Nhưng mà, đánh người đàn bà kia rồi thì sao chứ? Chồng có vì vậy mà sợ, mà nể mình hơn không? Hay lại vì thấy ta hung tợn như vậy mà thương xót người đàn bà kia hơn? Rồi ta lại càng làm giảm giá trị của mình trước mặt đàn ông?
Đàn bà nên nhớ, ngay cả khi có bị tổn thương chồng chất cỡ nào, cũng phải giữ lại chút kiêu hãnh cho chính mình. Có đánh ghen cũng phải đánh cho đẹp, cho văn minh. Chứ cứ khổ sở, tóc tai bù xù, da dẻ xấu xì mà lại nhào đến đánh đấm, thì liệu có đẹp mặt được không? Thay vào đó, cứ thử im lìm mà giữ hết thẻ ngân hàng của chồng rồi bình thản mà đi làm đẹp. Chồng về thấy vợ chẳng màng ghen tuông, ngày một xinh đẹp, tiền trong túi lại không còn một xu, thì không sợ vợ hơn cũng lạ. Đấy, đánh ghen kiểu đó mới là đánh ghen. Là đánh vào tâm lý của chồng, để chồng phải tự biết đường mà về. Còn không, cứ bỏ cái một, dứt khoát lên, đàn ông tệ thà không có còn hơn!
Lại nghĩ, đàn bà không hiểu, đàn bà tổn thương đàn bà, chỉ có đàn ông hưởng lợi. Đàn bà làm đàn bà đau, đàn ông đứng cạnh bên liệu có thấy có lỗi? Hay lại vịn vào việc đó mà đổ lỗi cho đàn bà? Suy cho cùng, chẳng phải đàn ông mới là kẻ gây ra hàng loạt đau thương cho đàn bà? Nhà không vững là do người xây không giữ. Hôn nhân không có kẻ tiếp tay, làm sao người thứ ba dám bước vào? Chồng không cưỡng lại nổi cám dỗ thì người đàn bà kia nào dám hùa theo? Lỗi là ở đàn ông, sao đàn bà lại tự hành hạ lẫn nhau mải miết như thế?
Nên hiểu, đàn bà nào chẳng giống nhau. Kiếp đàn bà mà, bất hạnh hay đau thương cũng không ít hơn nhau. Lòng dạ yêu thương mềm mỏng cũng chẳng khác nhau là mấy. Chẳng ai muốn là phận nhân tình lén lút trong bóng tối. Và không phải ai cũng là cáo đội lốt người đi giành giật hạnh phúc của người khác. Giành giật thắng thua liệu có còn quan trọng? Thắng để giày vò chính mình? Thắng để làm đau cả mình và một người đàn bà khác? Thắng như vậy liệu có hạnh phúc không? Nếu không thể thương nhau thì cũng nên cảm thông cho nhau đôi chút. Đừng khiến nhau đau làm gì, mình cũng không thể hạnh phúc hơn.
Đàn bà khôn sẽ hiểu, tổn thương người đàn bà khác cũng chỉ khiến mình tệ hơn. Càng hạ thấp chính mình trước một người đàn bà khác, trước người đàn ông tệ bạc với mình, liệu có đáng? Cái gì cần bỏ thì phải bỏ, điều gì không đáng thì không cần giữ lại. Đàn ông tệ cũng như thế. Đã phản bội ta một lần, rồi sẽ có lần hai lần ba. Thế thì cứ bỏ đi, đau một lần mà bỏ cho dứt. Biết là chẳng dễ đâu, nhưng nếu thương mình thì hãy cố lên đàn bà à! Bất hạnh hay hạnh phúc, cũng là do mình lựa chọn. Cớ gì phải hành hạ mình mải miết?