Tôi và chồng lấy nhau đã 7 năm. Thời gian đầu lấy nhau, tôi cảm thấy mình và chồng có nhiều điểm không hợp nhưng vẫn nín nhịn cho qua. Đến khi có với nhau hai mặt con thì tôi càng không nỡ ly hôn.
Chồng tôi hơn tôi một tuổi, nhưng việc làm không ổn định, lương ba cộc ba đồng. Anh không có chí cầu tiến, càng không kiên trì phấn đấu. Tiền bạc trong nhà một tay tôi xoay sở. Không chỉ vậy, chồng tôi còn có thói nhậu nhẹt, chẳng quan tâm gì đến gia đình. Nhiều lần vì ham chơi nghe theo bạn bè, anh còn lén lấy tiền vợ cực khổ kiếm ra.
Mấy tháng trước, tôi phát hiện chồng lăng nhăng bên ngoài. Tôi hỏi thẳng thì chồng cứ chối không nhận. Chán nản, tôi nhắc nhở chồng đừng đi quá giới hạn, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Chồng tôi nghe thế cũng chẳng sợ, còn bảo tôi kiếm chuyện ghen tuông vớ vẩn. Tôi đã mệt mỏi từ lâu, tới lúc này đã sắp đến cực hạn chịu đựng của một người vợ.
Đến một ngày đi làm về, tôi bất ngờ thấy chồng đeo tạp dề nấu ăn, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Tôi nhìn qua chẳng thấy vui, chỉ linh tính sắp có chuyện lớn sắp xảy ra. Sau bữa cơm đó, chồng nghiêm túc nói có chuyện muốn bàn với tôi. Anh quỳ gối trước mặt tôi xin tha thứ. Anh nói đã lỡ làm bồ có thai, cô ta bắt anh phải đưa ra 500 triệu thì mới không làm lớn chuyện.
Chồng tôi nói anh không muốn ly hôn với vợ, anh xin tôi 500 triệu để bồi thường cho bồ. Anh còn thề thốt sau chuyện này sẽ thay đổi, không để vợ con phải chịu khổ nữa. Tôi dù từng nghĩ đến chuyện chồng ngoại tình nhưng không nghĩ anh lại đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế. Tôi nhìn anh hồi lâu rồi nói:
“Anh làm ra những chuyện thế này mà còn nghĩ bản thân đáng 500 triệu sao? Tôi thấy không đáng đâu, tôi tặng anh cho cô ta luôn đấy!”.
Chồng tôi tái mặt, nghẹn lời khi nghe tôi nói. Anh sốc lắm vì không nghĩ người vợ bao năm tháng qua hy sinh nín nhịn có thể cạn tình phũ phàng như thế. Nhưng chồng tôi chẳng vừa, anh thay đổi thái độ ngay, bắt đầu mắng chửi tôi sống không có tình người. Nhưng tôi chẳng quan tâm, lặng lẽ viết đơn ly hôn rồi chấm dứt mọi thứ.