Vì chuyện này mà suýt nữa gia đình tôi tan nát. Tôi tha thứ cho chồng và tiếp tục cuộc sống tưởng chừng như có thể quay về như trước đây. Nhưng cũng chính từ thời điểm này, tôi thường ghen tuông vô cớ, nhiều lúc thấy bản thân thật vô lý nhưng tôi luôn lo sợ anh sẽ phản bội tôi lần nữa.
Cũng chính vì tôi hay đay lại chuyện cũ, cho nên càng ngày anh càng ít nói, thậm chí tỏ thái độ không chấp với tôi. Nhưng đôi lúc anh cũng nổi khùng lên vì cho rằng những suy nghĩ của tôi là quái đản. Chúng tôi bước vào giai đoạn khắc khẩu cực độ, sau đó thì rơi vào im lặng. Chúng tôi không còn chia sẻ với nhau về bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện con cái cũng không còn tâm sự với nhau như trước nữa. Cuộc sống tình dục cũng rơi vào giai đoạn đóng băng. Anh không còn chủ động khơi gợi chuyện ấy chỉ chờ tôi ra “hiệu lệnh” thì mới chịu vào cuộc.
Không hẳn là anh chỉ “làm lấy lệ”, anh vẫn làm chuyện ấy tốt như cũ, nhưng chỉ ngay sau đó anh lại lạnh như băng và tỏ ra khó chịu khi tôi trò chuyện. Anh chỉ muốn nằm yên xem phim hoặc đi ngủ. Còn tôi thì luôn có cảm giác như mình là một kẻ vừa đi “ăn xin”, được anh ném cho mấy đồng xu vào cái mũ rách rồi lạnh lùng bỏ đi. Hàng ngày anh cũng không quan tâm đến đời sống tinh thần của tôi. Vui hay buồn anh cũng không cần biết, thậm chí tôi ốm cả tuần nhưng vẫn cố lết đi làm, anh cũng không hay biết.
Để cải thiện tình hình, tôi thường xuyên đặt những chuyến du lịch ngắn cho cả gia đình vào cuối tuần, anh vẫn thu xếp đi nhưng hay cáu gắt khiến tôi luôn phải cuống cuồng sửa những sai sót nhỏ nếu không muốn anh hủy chuyến đi. Từ một người phụ nữ “bị phản bội”, là người có quyền đòi hỏi anh phải đối xử tốt hơn lên thì tôi lại trở thành một người bị động, lúc nào cũng sợ chồng nổi cáu.
Khi đi nghỉ, anh cũng vẫn làm tốt nhiệm vụ nếu tôi chủ động gợi ý, nhưng sáng hôm sau mặt lại nhăn nhó khó chịu, sẵn sàng mắng con cái nếu có gì không vừa ý. Nhiều lúc tôi nổi cáu gọi anh là người đàn ông dễ “lật mặt”, vừa ấm áp đấy, xong lại cáu kỉnh được ngay, chẳng biết đâu mà chiều.
Tôi bước vào tuổi 45, anh 50, tôi vẫn còn nhiều ham muốn và cảm thấy khó chịu nếu thiếu chuyện ấy, thế nhưng cứ làm kẻ “ăn xin” mãi tôi cũng không can tâm. Đôi lúc tôi tính cứ “nhịn” đi hoặc “ăn phở” cho xong, còn hơn phải “dựa” vào chồng mới sống nổi. Nghĩ thì dễ nhưng chuyện “nhịn” không dễ chút nào. Trước đây khi còn mặn nồng, tuần nào cũng 3 lần “yêu”, giờ đã chỉ còn 2 tôi đã thấy thiệt thòi lắm rồi, nếu nhịn hẳn thì tôi không chịu nổi. Còn chuyện “ăn phở” thì khó thực thi, bởi tôi chỉ yêu chồng mình chứ khó có thể có cảm tình với ai khác, hơn nữa chuyện ngoại tình sẽ có nhiều hệ lụy mà tôi không dám vượt rào.
Tôi cho rằng bản thân đã hết sức nỗ lực để giữ lại hơi ấm vợ chồng nhưng dường như anh không hợp tác. Tôi cũng không định làm người “ra hiệu” mãi để cảm thấy không được chồng tôn trọng. Tôi đang rất căng thẳng và bị stress vì chuyện này.