Tôi với chồng yêu nhau hơn một năm thì làm đám cưới, từ lúc quen nhau, chồng tôi khi ấy không phải là mẫu đàn ông mà tôi quan tâm, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ "đuổi khéo" anh ấy mỗi lúc đến chơi nhà thì mẹ tôi lại nhiệt tình, chào đón anh ấy. Có hôm còn giữ lại bằng được để ăn cơm cùng với gia đình tôi.
Ban đầu tôi cũng thấy khó chịu lắm, người đàn ông này hơn tôi tới tận 7 tuổi, lại không có điểm gì nổi bật về ngoại hình nữa. Sau rồi thấy quen, cũng không thấy ghét anh ấy nữa mà coi như là bạn bè thân thiết. Rõ ràng là tôi không thích, nhưng mẹ tôi lại cứ vun vào, đe nẹt, cảnh báo những chàng trai khác đến tán tỉnh tôi.
Mẹ tôi nói: "Mẹ thấy nó hiền lành, ngoan ngoãn, công ăn việc làm ổn định. Mưa gió cũng đến nhà chơi với con… Yêu được nó thì yêu luôn đi, kén chọn làm gì. Con mà không chấp nhận nó, mẹ cũng không đồng ý đứa khác đâu".
Vậy là tôi chưa ưng thì mẹ tôi đã ưng anh ấy rồi, đúng là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", tôi và chồng yêu nhau trong sự vui mừng của mẹ tôi. Đúng là con rể do mẹ tôi chọn có khác, đi đâu bà cũng khoe, trong khi tôi thì lại thấy anh ấy chẳng có gì để mà khoe, ngoài cái chững chạc, kinh tế vững vàng.
Mẹ tôi quý trọng con rể tôi cũng lấy làm mừng, nhưng ngày càng thấy quá đà. Lúc tôi sinh con, mẹ đẻ có đến chăm cháu giúp tôi, ở chung một nhà mới thấy sự khó chịu với ưu ái của bà với con rể. Tôi nhờ anh ấy pha cho con bình sữa, giặt hộ cái khăn… mẹ tôi thấy thế là ra mắng luôn rồi tranh làm để con rể đỡ phải làm. Mỗi lần chồng tôi đi nhậu, mẹ tôi ở nhà đến bữa còn không muốn ăn, lo cho con rể bị say, bị mệt.
Tôi là con gái mà chẳng được chiều chuộng gì, có cái gì ngon là mẹ tôi để dành cho con rể, đến chơi nhà con gái mà đồ ăn mang sang thì toàn những loại con rể thích ăn. Chồng tôi bình thường lầm lì, cả ngày ít nói, vậy mà mỗi lần gặp mẹ vợ là nịnh nọt hết cỡ, tôi nghe mà chả thấy thật tâm tí nào. Mỗi lần hai vợ chồng giận nhau, cãi nhau là chồng tôi ra sức "mách lẻo" mẹ vợ, làm tôi bị mẹ mắng, giận không thèm tới chơi vì dám "bắt nạt" con rể bà.
Mẹ tôi cũng hay can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi, bênh con rể chằm chằm. Lúc nào cũng con rể đúng, con rể không sai, chỉ có tôi là quá đáng trong mắt mẹ tôi thôi. Những lần chồng tôi bận việc không sang nhà vợ ăn cơm được là những lần tôi khổ sở nhất. Mẹ tôi ra sức chất vấn: "Tại sao lại lại chỉ có mấy mẹ con sang thôi? Bố nó đâu? Chắc con lại làm gì có lỗi, nó giận không đi cùng chứ gì? Đàn bà con gái, sống mà quá đáng, nó bỏ đi với con khác thì đừng có mà hối hận".
Không ít lần tôi cảm thấy mệt mỏi, hai vợ chồng cãi nhau cũng chỉ vì mẹ đẻ của tôi chiều con rể một cách thái quá. Tôi cũng bất lực, muốn chồng sống có trách nhiệm hơn với gia đình, giảm ăn nhậu đi mà không được vì mẹ đẻ tôi luôn coi đó là "bình thường, đàn ông ai chẳng thế"… Những thói hư, tật xấu của chồng đều được mẹ tôi coi đó là "chuyện nhỏ", tôi phải chấp nhận.
Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với chồng. Tôi chỉ muốn gia đình yên bình, ai cũng được tôn trọng như nhau mà khó quá. Tôi phải làm gì để mẹ đẻ tôi bớt quan tâm, thần tượng hóa con rể một cách thái quá?