Sau khi có con, đủ thứ mâu thuẫn xảy ra, giận hờn toàn lỗi vụn vặt. Hai đứa quyết định cho nhau thời gian để xem lại tình cảm. Vậy là buổi tối, tôi ôm con nằm trên giường, còn chồng vác gối ra ghế sofa ngủ. Tình trạng này kéo dài gần một tuần, không ai có ý định xuống nước làm hòa.
Có hôm tôi nằm ngắm con, nhớ chồng, suy nghĩ chuyện sai đúng, thiệt hơn. Trong một cuộc hôn nhân, muốn phá thì dễ, chỉnh sửa mới là chuyện khó.
Suy đi nghĩ lại, chồng mình là người tốt, chỉ tội vô tâm, ham bạn bè, về đến nhà vứt mỗi nơi một cái tất, nằm xuống giường là ôm điện thoại mặc kệ vợ con. Nhờ anh sửa xe mà đợi tới lúc hỏng hẳn, tôi phải dắt bộ suốt 2 cây số, cuối cùng cũng vẫn là tôi tự tìm chỗ sửa.
Nghĩ vừa ức, vừa tủi thân, tôi nước mắt ngắn dài nhất quyết đòi chia tay, mặc kệ chồng năn nỉ. Nhưng tức nữa là anh chỉ năn nỉ vài câu cho có, rồi mặc kệ tôi, coi như đồng ý. Nguyên nhân giận hờn chỉ có thế nên tôi định đợi qua đêm nay, mai sẽ làm hòa với chồng cho không khí gia đình vui vẻ.
Không hiểu thế nào, vừa đêm trước nghĩ tốt cho chồng, sáng hôm sau đi làm đầu óc nghĩ lung tung, tôi tông luôn vào cái ổ voi trên đường, cả người lẫn xe đều xước xát. Bao ấm ức dồn vào, tôi ngồi khóc và chụp ảnh đầu gối chảy máu gửi chồng. Thế là tối hôm ấy, anh xuống bếp nấu cơm, tự động mang chăn gối vào giường ngủ với vợ.
Yên ổn được một thời gian lại xảy ra chuyện. Chồng đi sinh nhật bạn, tối muộn say gọi điện cho tôi: "Vợ có thích đi hát không, chồng về đón?".
Tôi điên tiết mắng chồng đã nhìn đồng hồ chưa, đi chán chê mới nhớ ra vợ, biết vợ phải một mình trông con còn giả bộ khéo mồm... Tôi tức quá nói một thôi một hồi rồi tắt điện thoại, đồng thời khóa luôn chốt cửa.
Sáng hôm sau, khỏi phải nói chồng giận tôi tới mức nào, cả trăm cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn đều không được tôi ngó tới.
"Tối nào em chẳng tắt điện thoại cho con ngủ", tôi nói thế nhưng chồng nhất định không nghe, một mực khẳng định tôi là con người lạnh lùng, vô cảm. Vậy là hai vợ chồng tiếp tục "chiến tranh lạnh".
Lần này, chồng xách ba lô quần áo đi, tôi kệ cho anh thu gom hành lý. Thực ra đã có lần, tôi gọi điện định làm lành vì nghĩ mình cũng phần nào có lỗi. Nhưng tôi gọi đúng lúc chồng đang bận họp, cả tiếng sau mới nhắn lại hỏi cộc lốc: "Có việc gì à?". Tôi tức tối không thèm nhắn lại.
Thời gian cứ thế trôi qua, vợ chồng tôi ly thân cũng được gần 3 tháng. Cuối tuần, anh về đưa con đi chơi nhưng không ở lại ăn cơm, có việc cần nói thì nhắn tin cộc lốc, thông báo nội dung.
Cả hai cùng xác định không giữ nhau nữa. Tôi bắt đầu tìm hiểu thủ tục ly hôn. Tôi quyết tâm lắm vì không cảm nhận được sự yêu thương, tôn trọng. Thêm nữa, vợ chồng một khi đã không ở chung nhà, không nằm chung giường, tự dưng gặp nhau cũng như xa lạ.
Tôi giận chồng do tự ái, không được yêu thương. Chồng thì nhất định không thấy mình sai, không chịu xuống nước, thậm chí còn quay ra giận ngược vợ.
Nhưng yêu đương, cưới hỏi hay bỏ nhau đều có số. Đúng ngày tôi quyết định soạn đơn ly hôn, định mai sẽ gọi chồng về ký thì tự dưng bị đau bụng quằn quại, nôn ra cả máu, có khả năng do suy nghĩ nhiều quá dẫn đến xuất huyết dạ dày.
Con gái hoảng sợ gọi điện cho bố. Anh lập tức lao ngay về nhà, trên đường về sắp xếp công việc, gọi điện nhờ ông bà trông cháu. Suốt mấy ngày tôi ốm, anh như con thoi đi lại giữa cơ quan và bệnh viện chăm vợ, râu ria không kịp cạo. Tôi không kìm được xúc động, chạm vào tay chồng, thì thầm xin lỗi.
Anh vòng tay qua người tôi: "Anh ôm cái nào, làm anh sợ muốn chết". Có vậy thôi mà tự dưng, tôi thấy tình yêu của chúng tôi ngập tràn, trong lòng suy nghĩ: Khi nào giận dỗi nhau, cứ nhớ lại giây phút này là bỏ qua được hết.
Sau bữa đó xuất viện về nhà, tôi "phi tang" tờ đơn ly hôn, quyết tâm yêu lại từ đầu.