Xuân đã khóc hết nước mắt. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng thì cô vẫn không có được trái tim của anh. Cô mệt mỏi trở về nhà, kết thúc những ngày giải quyết đơn ly hôn với chồng. Cô gầy đi trông thấy, hốc mắt sâu lộ rõ vẻ thất vọng và đau thương. Quăng chiếc túi xách sang một bên, cô nằm dài ra ghế, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô thấy mình thật dại khi cố gắng níu giữ một người có trái tim đã nguội lạnh.
Cô cứ đinh ninh rằng anh chỉ có những cảm xúc nhất thời và rồi cũng sẽ quay về bên cô, bên mái ấm duy nhất. Nhưng cuộc sống thật lắm chữ ngờ, anh đã đi và không bao giờ ngoảnh đầu lại. Có yêu anh cách mấy, cô cũng phải chọn cách buông tay để anh hạnh phúc bên người ấy.
Thời phổ thông, Xuân và Tuấn là đôi bạn thân thiết. Tuấn là người rất phong độ và điển trai khiến các cô gái phải mê mệt. Xuân là người có sắc đẹp trung bình, không quá nổi bật nhưng lại đem lòng yêu đơn phương anh. Lần Tuấn chia tay với người yêu, anh say xỉn và gọi Xuân đến tâm sự. Đêm đó, anh đã lấy đi thứ quý giá nhất trong đời con gái của Xuân, nhưng đó là do cô tình nguyện, không một lời oán trách. Dù gì Tuấn cũng là người trách nhiệm, anh hứa ra trường sẽ cưới cô. Xuân vui mừng đồng ý.
Ra trường hơn 1 năm, anh thực hiện lời hứa của mình. Xuân luôn nhớ lời mẹ rằng hôn nhân là nấm mồ, đừng tự động chôn mình khi còn quá trẻ. Nhưng vì quá yêu anh, cô không thể để mất anh được. Xuân giao gửi hết tuổi thanh xuân và cuộc sống của mình cho Tuấn. Vì đã quá hiểu nhau nên cuộc sống của cả hai không có gì quá khó khăn. Tuấn không phải là người đàn ông lãng mạn nhưng khiến cô ấm áp và an toàn khi ở bên.
Đến một ngày, anh tình cờ gặp lại người yêu cũ – Mai. Mai vừa mới ly thân với chồng và phải một mình nuôi con. Thấy người yêu ngày càng tiều tụy, anh chạnh lòng xót xa. Và thế là “tình cũ không rủ cũng tới”, anh thường lui tới nhà Mai để chăm sóc cho cô ấy. Suốt ngần ấy năm, trong lòng Tuấn vẫn luôn xem Xuân là một người bạn thân, và cưới cô vì nghĩa vụ chứ không hề có tình cảm nam nữ. Tuấn sẵn sàng kể chuyện gặp lại và chăm sóc Mai cho Xuân nghe. Nghe được những lời tâm sự của chồng, cô bần thần, chỉ cười nhẹ cho qua rồi không nói gì thêm.
Từ hôm đó, cô chấp nhận cho Tuấn vừa ở bên Mai và vừa về bên cô để anh được thoải mái. Những lần muốn mua đồ cho con trai Mai, anh còn vô tư hỏi ý kiến của Xuân, khiến cô đau đớn nhưng vẫn không dám lớn tiếng trách mắng chồng. Và rồi, anh bắt đầu vượt xa tầm tay của cô. Anh say mê bên người tình cũ và quên luôn người vợ đầu ấp tay gối.
Một ngày, anh trở về và đưa tờ giấy ly hôn cho Xuân, khiến cô lặng người. Cô đã biết trước chuyện này rồi sẽ đến nhưng không ngờ nó lại làm tim cô đau đến vậy. Bên nhau ngần ấy năm vẫn chưa đủ để anh quên được người cũ và một lòng một dạ bên cô.
Tuấn lên tiếng.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều, tình cảm của anh và em chỉ đơn thuần là tình bạn, anh cưới em vì nghĩa vụ. Giờ chắc cũng đủ rồi, anh không muốn làm khổ em nữa. Chúng ta kết thúc ở đây thôi.
Xuân đau đớn, nước mắt giàn giụa. Cô im lặng một hồi rồi mới lên tiếng, câu nói thốt lên không được trọn vẹn, nghèn nghẹn nơi cổ họng.
- Em đã hạ mình chấp nhận cho anh qua lại với cô ta rồi tại sao anh còn muốn ly hôn?
- Nếu không có cô ấy xuất hiện, anh hứa với lòng sẽ yêu em, nhưng giờ, anh không thể. Anh còn yêu cô ấy nhiều lắm. Bây giờ cô ấy đang rất cần anh.
Hoàn tất thủ tục ly hôn, anh chạy theo người phụ nữ đó. Xuân như mất đi nửa linh hồn, vật vờ mất phương hướng. Suốt một thời gian dài, cô không ngủ được nên tìm đến rượu bia để quên đi nỗi buồn hiện tại. Mỗi lần vừa chìm vào giấc ngủ, cô cứ nghe văng vẳng tiếng nói cười của anh vang lên khắp nhà. Nhưng rồi vội trấn an bản thân rằng bây giờ anh đã ấm êm bên một vòng tay khác, chỉ có cô mãi cô đơn ở đây ôn lại những kỉ niệm cũ.
Rồi một ngày, bản thân không chống đỡ được nữa, cô ngất xỉu ngoài đường và được mọi người đưa vào viện. Tỉnh dậy sau cơn mê, đầu cô đau như búa bổ, thân xác rã rời. Nhiều bạn bè khuyên cô: “Dù phải trải qua nỗi đau lớn cách mấy cũng không nên chọn cách hủy hoại bản thân mình. Chỉ mình đau chứ đối phương không hề biết, làm vậy dại lắm”. Đến lúc này cô mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã sai, sai hoàn toàn, anh làm gì biết cô đã phải chịu đựng nỗi đau này, cớ chi phải tự hành hạ bản thân vì một người không đáng.
Sau lần đó, Xuân vực dậy tinh thần, cô chăm sóc bản thân nhiều hơn, ăn no, mặc đẹp và trang điểm đậm thêm chút. Cô thoải mái tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời và đã dần quên được anh. Nhưng ông trời không thương cô, một ngày nọ, cô gặp lại anh. Anh gầy đi, da cũng ngăm hơn, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hỏi ra mới biết người phụ nữ ấy đã quay lại với chồng và gia đình họ đang rất hạnh phúc. Anh không muốn phá hoại hạnh phúc của người yêu nên đành rút lui trong đau đớn.
Cả hai nhìn nhau lòng đầy chua xót. Cô nhẹ nhàng trách móc: “Nếu đã bỏ em đi thì hãy sống thật hạnh phúc chứ sao anh lại như vầy. Có xứng đáng với sự hy sinh của em không?” Anh thoáng buồn, lấy hết can đảm để nói với Xuân: "Anh đang rất cô đơn. Em quay về bên anh được không?" Xuân cười nhạt, im lặng.
Bầu trời ngày hôm ấy vẫn trong xanh nhưng lòng người lại là một màu đen u tối.