Chào mọi người!
Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng tới nay cũng hơn 10 năm. 18 tuổi tôi đi làm dâu cách xa nhà gần 300km. Hồi đó sau khi tốt nghiệp phổ thông tôi theo chị gái xuống thủ đô làm việc, ở đây tôi quen chồng mình, anh lái xe chở hàng trong khu công nghiệp.
Lúc đó còn nhỏ, giáo dục giới tính còn chưa như bây giờ nên sau khi yêu khoảng 5 tháng thì tôi có bầu. Ban đầu định giấu 2 bên gia đình đi "tự xử" nhưng chẳng hiểu sao sau đó mẹ chồng tôi biết chuyện, ép phải cưới xin đàng hoàng. Thế là tôi về làm con dâu mẹ trong khi cơm còn ăn chưa no đã phải lo thêm 1 đứa con nhỏ, chồng đi làm xa nhà suốt ngày.
Nhà chồng neo người, mẹ chồng chỉ có mình chồng tôi, bố chồng mất cách đây nhiều năm, mẹ ở vậy nuôi con. Bà tần tảo, vất vả nhưng thương con cái. Tất nhiên tôi còn ít tuổi không phải cái gì cũng đúng hết, có lúc sai mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Có lẽ vì mẹ mà tôi và chồng mới sống được với nhau hơn 10 năm như thế.
Mẹ chồng tôi biết chuyện, ép 2 đứa phải cưới xin đàng hoàng. Ảnh minh họa.
10 năm nay tôi sinh liên tiếp 4 đứa con, 2 vợ chồng từ chỗ đi làm thuê cho người ta cũng mở được cửa hàng điện lạnh ở quê. Tiền vốn cũng là mẹ chồng cho cả, dần dần cuộc sống cũng tốt lên, có của ăn của để, còn mở thêm được 2 chi nhánh.
Từ lúc làm ăn riêng, đều là 1 tay tôi dựng lên, chồng chỉ ăn chơi, thỉnh thoảng thích thì đi ship cho tôi ít hàng hóa. Ban ngày ngủ, tối đi đánh bài, chơi gái, hễ tôi nói thì anh ta nổi khùng, có lúc còn đánh tôi đánh cả con. Mẹ chồng nhìn thấy cảnh đó ban đầu thì khuyên tôi nhịn, gọi chồng tôi mắng cho 1 trận, lâu dần nói chẳng được mẹ cứ nằng nặc bảo tôi ly hôn đi, sống cho ra sống, đời bà không chồng đã khổ, nhìn tôi có chồng cũng như không bà càng đau lòng hơn.
Tôi thương bà, nghĩ ly hôn đưa con đi cùng bà chỉ còn 1 mình, con trai thì cờ bạc, gái gú như thế bà biết sống sao nên nấn ná, chịu đựng. Gần 3 năm nay anh ta làm gì, ở đâu, với ai tôi không còn quan tâm nữa. Cuối tháng tôi đổ sổ, chốt lãi lời rồi chia thành 7 phần, cho tôi, 4 đứa con và mẹ chồng rồi chia cho anh ta phần đó. Cơ bản cũng được yên ổn 1 vài năm.
1 năm trước, anh ta thua lỗ nặng, lại còn nghe đâu yêu 1 con bé ở làng bên, nhất quyết bắt tôi ly hôn để cưới con bé đó. Tôi không đồng ý, anh ta đánh đập rồi nửa đêm tới 1 cơ sở gọi người khuân hàng mang đi bán.
Tới nước này tôi mới đồng ý ly hôn, đêm tôi nói chuyện này mẹ chồng khóc hết nước mắt. Bà thương tôi, cũng tiếc tôi, hơn 10 năm 2 mẹ con nương tựa vào nhau giờ tôi đi rồi bà buồn tôi cũng buồn. Chẳng biết làm thế nào, tôi chỉ có thể hứa sẽ mua nhà ở gần, cuối tuần cho cháu về chơi, hoặc bà nhớ cháu thì qua thăm.
Cuối cùng tôi cũng chấp nhận ly hôn để giải thoát cho nhau. Ảnh minh họa.
Ngày tôi và chồng ly hôn, thủ tục khá đơn giản, đất đai đứng tên mẹ chồng nên không cần chia chác, tài sản sau hôn nhân chia đôi. Tôi có quyền nuôi dưỡng con cái nên lấy thêm 1 phần tài sản của chồng. Như vậy là êm đẹp, chẳng ai khóc lóc, mắng chửi ai, nhẹ nhàng, thanh thản.
Bước chân ra khỏi tòa tôi cảm thấy mình được giải thoát. Mới 32 tuổi mà tôi cảm tưởng như mình đã đi qua hết 2/3 đời người đau khổ, vật vã. Trong khi bằng tuổi tôi nhiều cô gái còn chưa kết hôn, ngày ngày đi du lịch, tụ tập bạn bè: Tiếc thật! Lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn.
Mải nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên mới thấy mẹ chồng đứng đợi từ lúc nào, bà mắt đỏ hoe nhìn tôi rồi lại gần nhét tờ giấy vào tay, tôi mở ra thì là giấy chứng nhận quyền sở hữu đất. Bà thỏ thẻ hỏi tôi, tôi cho bà sống cùng được không, bà không muốn sống cùng chồng cũ của tôi, cũng không muốn xa cháu.
Nhìn bà, tôi bật khóc nức nở, tất nhiên tôi mong điều đó còn chẳng được. Có bà, tôi có thêm 1 người mẹ, con cái có người trông nom, các cháu cũng đỡ nhớ bà. Gia đình xem như vẫn đầy đủ như lúc chưa ly hôn. Với đất đai của bà cũng công việc kinh doanh cũ, cả nhà sống thoải mái.
Vừa nghe tôi nói được bà cũng nước mắt ngắn dài, nhìn cảnh này ai nghĩ đây là mẹ chồng - con dâu.