Cưới nhau được 2 năm, chị hiểu tất tần tật về con người của anh, từ cách ăn uống đến thói quen nhỏ nhặt nhất. Nên khi thấy anh có những biểu hiện kỳ lạ, như hay đi sớm về trễ, cầm điện thoại thì cười tít mắt, bỏ bê việc chăm sóc con cái, quần áo lúc nào cũng chỉn chu, ngào ngạt mùi nước hoa, chị đoán chắc chắn là anh có nhân tình.
Chị là một người phụ nữ thông minh, nên chọn cách im lặng, không làm lớn chuyện. Chị muốn quan sát xem anh và nhân tình sẽ làm những gì tiếp theo.
Một ngày chủ nhật, chị đi cà phê với bạn, tình cờ thấy được anh cặp kè một cô gái trẻ đi vào nhà nghỉ. Dù đã chuẩn bị tâm lý đón nhận những chuyện này xảy ra nhưng không ngờ tim chị lại đau đến vậy, nghẹt thở như có ai đó bóp chặt.
Về nhà, chị mệt mỏi thả người xuống giường, suy nghĩ cách dạy cho cặp nhân tình này một bài học. Chị là người văn minh, không thể dùng những cách đánh ghen bỗ bã như những bà ngoài chợ. Chị phải làm gì đó để khiến họ tâm phục khẩu phục.
Trước tiên, chị nắm rõ hết những hành động, cử chỉ, cũng như ngày giờ anh và cô nhân tình bé bỏng đến nhà nghỉ. Tiếp theo, chị tự vạch ra một kế hoạch trả đũa hoàn hảo và thâm độc nhất.
Rồi một ngày, chị đến nơi và chờ sẵn ở một quán nước đối diện nhà nghỉ. Vừa thấy hai người vui vẻ ôm eo nhau đi vào, chị cười bí hiểm rồi đi theo. Trong lúc, anh và nhân tình ân ái, chị bình tĩnh mở cửa bước vào khiến cả hai vô cùng hoảng hốt. Cô nhân tình vội vã quấn khăn chạy thẳng vào phòng tắm. Anh thì nằm yên bất động, cúi gầm mặt vì xấu hổ.
Chị ung dung kéo ghế ngồi xuống, rồi dõng dạc nói: “Tôi cho cô 2 phút mặc quần áo vào rồi ra đây nói chuyện với tôi”. Nghe thấy giọng điệu đanh thép của chị, cô nhân tình sợ xanh mặt, răm rắp nghe theo.
2 phút sau, anh và nhân tình đã ngồi ngay ngắn trước mặt chị. Chị đưa cho người tình của chồng tờ giấy và cây bút để cô ta viết lại quá trình hai người họ quen nhau, và đi nhà nghỉ bao nhiêu lần. Cô nhân tình mặt mày tái mét, sợ hãi, đành viết lại rõ ràng cuộc tình vụng trộm này. Chị mỉm cười đắc chí, anh quỳ gối năn nỉ: “Đừng mà em, dù gì cũng là vợ chồng, có gì về nhà đóng cửa dạy dỗ nhau”.
Chị phớt lờ những câu nói của anh, sau khi cô ta viết xong, chị đứng dậy, không quên đe dọa: “Đây chỉ là hình phạt nhẹ thôi. Nếu tôi còn thấy cuộc tình này tiếp diễn nữa thì hai người đừng trách sao tôi độc ác”. Nói xong chị đi, anh vội vã chạy theo giải thích.
Sau sự việc đó, anh ngoan ngoãn trở thành một người chồng tốt, người cha mẫu mực. Chị thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nhưng tình cảm chị dành cho anh đã không còn như trước nữa.
Tuy anh và cô ta đã chia tay, nhưng chị biết hai người vẫn còn nhắn tin qua lại hỏi han, quan tâm nhau. Điều đó làm chị rất khó chịu, chị muốn có cơ hội triệt tận gốc mối quan hệ này.
Bẵng đi một thời gian, nghe tin người tình của chồng đám cưới, chị lặng lẽ in nhiều bản tường trình “kẻ cướp chồng” mà cô ta đã khai trước đó. Ngày đám cưới, chị đích thân đến phát cho tất cả bạn bè, họ hàng và gia đình của cô ta.
Biết được kế hoạch trả thù của chị, anh quỳ gối năn nỉ chị tha thứ, anh không muốn chị làm tan vỡ hạnh phúc của cô nhân tình bé bỏng. Năn nỉ bất thành, anh quay sang mắng chửi: “Cô đúng là người đàn bà thâm độc, lòng dạ của cô thật đáng sợ”. Nhìn thái độ của anh, chị chỉ cảm thấy kinh tởm chứ không hề tức giận. Chị cười mỉa mai, rồi quay lưng đi, nước mắt chảy ngược vào trong, mặn chát, đắng ngắt.
Lòng dạ đàn bà vốn dĩ không thâm độc, chỉ tại người đàn ông trăng hoa bên cạnh họ đã khiến họ trở thành những người ích kỷ mà thôi.