Tôi ghen
Trước khi về làm vợ Nam, tôi chỉ nghe nói vợ cũ của anh bỏ cha con anh đi theo người khác, hai cha con đã đợi suốt bốn năm nhưng chị không quay lại, còn kịp có chồng có con mới.
Trước khi về làm vợ Nam, tôi được bao nhiêu người khuyên nên suy nghĩ kỹ, tôi mới hai sáu, xung quanh có biết bao người ngấp nghé, lấy đâu chẳng được chồng, việc gì cắm đầu vào anh, người hơn tôi đến bảy tuổi, vợ bỏ đi lại có con riêng. Thằng bé đã tám tuổi, cái tuổi ương ngạnh khó trị, chưa kể mai kia con anh con em phức tạp. Tôi nghe, và vẫn quyết định chọn anh.
Thằng Việt con anh quả thật khó dạy, trước kia nhà không có bàn tay phụ nữ, hai cha con cứ nghĩ gì làm nấy, như lỡ hết dầu gội thì lấy nước giặt gội tạm một lần cũng chẳng sao.
Quần áo thay ra treo hàng loạt trên móc, cuối tuần mới giặt một lần dù nhà có máy giặt. Bát đũa vui thì rửa, lười thì mua bát đĩa giấy ăn xong mang bỏ, đỡ công rửa, đỡ tốn xà bông với nước.
Tôi đã mất gần nửa năm mới "đem lại ánh sáng văn minh" cho hai cha con như lời anh đùa. Thằng bé ban đầu ghét tôi ra mặt, sau nó bị hấp dẫn bởi những bữa tối nóng sốt nhưng nó cứ thinh thinh cả ngày, tôi hỏi thì nó cứ nói bố trả lời cô đi kìa. Tôi đã tự đặt ra kế hoạch cho mình, chỉ khi thằng Việt mở lòng, tôi mới nghĩ đến chuyện sinh con.
Nhưng kế hoạch của tôi phải dừng, và có thể không bao giờ được thực hiện khi chiều nay tôi thấy anh sóng vai vào quán cà phê với một người phụ nữ.
Tôi đã dừng xe lại nhìn theo, lúc họ ngồi xuống, tôi nhận ra người phụ nữ đó là mẹ thằng Việt, tôi còn thấy anh cười với vợ cũ, nụ cười quen thuộc và ấm áp như tôi vẫn thấy.
Nấu cơm xong, tôi gọi thằng Việt xuống nói nó ăn cơm trước rồi đi học bài, tôi mệt không muốn ăn. Giá anh thay lòng với ai đó, tôi sẽ không để yên, nhưng đây là vợ cũ của anh, người đã cùng anh trải qua đoạn đời tươi trẻ, là mẹ của con anh.
Ngày đó biết chị đi theo người khác và sinh con, anh vẫn đợi chị quay lại, đủ biết tình cảm anh dành cho chị lớn thế nào. Hình gia đình cũ anh vẫn nâng niu cất trong ngăn kéo bàn làm việc.
Tôi láng máng nhận ra, chừng nửa tháng nay anh có vẻ nhạt nhẽo, đi làm về không còn phụ tôi nấu cơm như mọi ngày mà xung phong lên sân thượng tưới cây, mỗi lần đi tắm cũng lâu hơn. Nay tôi mới hiểu có lẽ anh muốn tìm nơi yên tĩnh để nhắn tin hay gọi điện cho chị ấy. Không biết anh đã mang thằng Việt đến gặp mẹ nó chưa.
Tôi biết, trong trận chiến chưa tuyên bố này, tôi đã thua trắng. Hóa ra những lời khuyên của người lớn không phải không có lý. Nếu anh còn tình cảm với vợ cũ, nếu chị đã quay về sao anh không nói thẳng với tôi, tôi sẽ đi, trả lại cho họ nguyên vẹn một gia đình.
Tôi quyết định đợi anh về, tôi muốn nói chuyện một lần thẳng thắn.
Anh không chối, chỉ hơi ngạc nhiên khi tôi biết chuyện.
“Ừ, mẹ thằng Việt về thành phố được gần tháng nay, mấy lần anh định nói em nhưng chưa tìm được cơ hội”.
“Anh đã đưa thằng Việt đến gặp mẹ nó chưa?”
“Rồi, ba lần rồi”.
Tôi cay đắng, cha con anh giữ bí mật khá quá, họ đã gặp gỡ vui vẻ với nhau, có khi còn cùng đi ăn, đi chơi, trong khi tôi ngày ngày chăm chút cho bữa tối, lo lắng không biết có vừa miệng hai cha con không. Tôi là gì trong nhà nhỉ, trước đó có thể là vợ nhưng giờ thành người thừa, đúng không?
“Chúc mừng gia đình anh đoàn tụ, anh cho em mấy ngày thu xếp đồ đạc và dọn đi, em sẽ cố gắng không làm xáo trộn trong nhà”.
Đêm ấy, tôi lấy cớ mình mệt, ôm gối sang phòng khách ngủ, tôi đã đợi rất lâu nhưng anh không sang tìm, những yêu thương và chăm sóc anh từng dành cho tôi, hẳn đã dành cho người khác. Sáng tôi dậy, ngạc nhiên thấy thằng Việt đang ngồi ở bàn ăn với dĩa bánh cuốn.
“Ba mua bánh cuốn chỗ cô thích, ba nói con không được đánh thức cô”.
Tôi ngạc nhiên nghe thằng nhỏ chủ động nói một câu dài, tôi xoa đầu nó:
“Con gặp mẹ có vui không?”
“Dạ không!”
“Sao vậy, mẹ là mẹ ruột con mà?”
“Mẹ bắt con đi theo mẹ, mẹ nói sẽ mua nhiều đồ cho con, nhưng con muốn ở với ba và cô, hôm trước mẹ còn quát ba nữa, con sợ mẹ lắm”.
Tôi ngạc nhiên, sao không có dấu hiệu nào là "châu về hợp phố" nhỉ, tôi bật nguồn điện thoại, tin nhắn nhảy tới, là tin anh gửi sáng nay: "Hôm qua anh mệt nên không muốn giải thích gì, cũng để cho em “tự biên tự diễn” một chút, nhưng làm ơn, gì thì gì cũng phải có căn cứ chút, không phải cứ suy diễn sao cũng được, còn làm khổ mình. Tối nay về sẽ nói rõ hơn với em, hoặc không đợi được em cứ hỏi con nhé!"
Tôi cắm cúi ăn hết dĩa bánh cuốn và chở thằng Việt đến trường, lúc đến cơ quan tôi vẫn còn buồn cười. Biết vợ hay nghĩ ngợi mà ông chồng còn chơi bài "mặc kệ", có khi nào anh đang cười tủm tỉm ở đâu đó vì bà vợ hay ghen.
Ghen? Hóa ra là tôi đang ghen đấy!
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.