Thấy vợ không còn ‘cái ngàn vàng’, chồng tức giận đùng đùng, dù ân ái suốt đêm nhưng cấm tiệt cô không được tạo ra bất kỳ âm thanh nào và sự thật cay đắng phía sau
Gần nửa tháng sau ngày tỏ tình lần đầu tiên và được Khánh Viên đồng ý, một lần trong không gian chỉ có hai người, Hùng gợi ý muốn gần gũi với bạn gái coi như để đánh dấu bước chuyển mới trong chuyện tình cảm. Bởi dù sao hai đứa cũng chuẩn bị làm đám cưới đến nơi. Đáp lại Khánh Viên nói rằng mình chưa sẵn sàng đón nhận nó. Dù thoáng buồn nhưng Hùng không hề trách bạn gái. Anh cũng muốn cả hai thuộc về nhau một cách tự nguyện, tự nhiên thay vì gượng gạo, ép buộc.
Nói là vậy nhưng ở những lần sau đó, Hùng phải kiềm chế lắm mới không đi quá giới hạn với Khánh Viên lúc chỉ có hai đứa. Anh cảm nhận được sự rạo rực, khát khao từ người yêu nhưng lý trí đã ngăn cản. Khánh Viên nói rằng cô yêu anh và muốn làm vợ anh, đồng thời rất muốn giữ gìn điều thiêng liêng đó cho đêm đêm tân hôn của hai vợ chồng thực sự thăng hoa, đáng nhớ. Cô cũng khẳng định với bạn trai rằng mình chưa từng làm "chuyện ấy" với bất cứ ai.
Nghe người yêu nói, Hùng càng thêm tôn trọng và tự dặn lòng kiên nhẫn bởi rồi thì cô ấy cũng sẽ là vợ của mình, thuộc về riêng mình thôi mà, việc gì mà phải vội. Đám cưới dù sao đã được hai gia đình ấn định và sẽ diễn ra trong vòng 1 tháng tới. 30 tuổi đầu Hùng chưa từng chưa biết đến mùi đàn bà cho đến khi gặp vợ chưa cưới. Nhà vốn nghèo lại đông anh em nên sau khi tốt nghiệp Đại học Hùng phải tích cực làm việc để phụ giúp cha mẹ nuôi các em ăn ăn học. Không hẳn là chẳng có cô nào để ý nhưng anh đều bỏ qua cơ hội vì thực sự hoàn cảnh chưa cho phép mối quan hệ tiến triển.
Mãi đến giờ này, Hùng mới nhờ người quen mai mối với cô gái ở cách nhà 10km và kém anh 4 tuổi. Anh và Khánh Viên đã có khoảng gần 1 năm tìm hiểu trước khi nhận lời yêu rồi thành vợ chồng. Đó không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ giúp hai người nảy sinh tình cảm và hiểu nhau, chấp nhận được tính cách của đối phương. Hùng tin vào sự lựa chọn của mình. Khánh Viên ưa nhìn, tính tình lại nhu mì và biết chăm lo, quan tâm đến người xung quanh và chưa từng có người yêu.
Thế rồi đêm tân hôn, khoảnh khắc mà Hùng chờ đợi mòn mỏi bất lâu cũng đến. Anh mơ màng và phấn khích nghĩ đến viễn cảnh được trở thành người đàn ông đầu tiên của Linh, được tận hưởng cảm giác hạnh phúc bên người con gái anh lấy làm vợ.
Hôm đó, sau bữa cơm tối, Hùng nhanh chóng nhảy tót lên giường cưới trước, nằm chờ vợ dọn dẹp nhà cửa. Đang nằm mơ màng được một lúc thì Khánh Viên mở cửa vào. Cô mặc chiếc váy trắng mỏng đúng ý muốn của chồng. Không chờ đợi thêm, Hùng bế bổng vợ lên và cả hai cùng tan chảy vào nhau trong chốc lát. Hùng hăm hở và khắc khoải chờ đợi cái giọt máu hồng vương trên tấm ga màu sáng. Nhưng rồi nửa đêm tỉnh dậy bật đèn, anh đã tỏ ra thất vọng khi tìm mãi mà chẳng thấy vết đâu cả.
Hùng ngạc nhiên và tra hỏi vợ xen lẫn nghi ngờ. Khánh Viên bối rối rồi hờn dỗi và khẳng định mình vẫn là con gái đến thời điểm trước đêm động phòng. Cô kể ngày trước học cấp ba vẫn thường đạp xe đến trường trong đó có nhiều đoạn đường gồ ghề. Đây có thể là lý do khiến giọt máu mà chồng chờ đợi không xuất hiện. Sự thật nhưng rõ là tình ngay lý gian, Khánh Viên khóc lóc, thề thốt rồi đòi tự tử nếu chồng vẫn còn nghi ngờ mình.
Về phần Hùng, ngoài mặt nói tin lời vợ và không truy cứu thêm nhưng trong lòng vẫn ấm ức, hoang mang. Nghĩ lại thời gian chờ đợi, mong chờ khoảnh khắc đó từng ngày, anh cảm thấy mình như bị phản bội. bị lừa gạt.
Đêm đó khi hai vợ chồng đang làm “chuyện ấy” hiệp 2 rất mùi mẫn, cảm xúc lên đến cao trào, bất ngờ Hoàng quát lên như ra lệnh: “Cô ngậm ngay cái miệng lại. Gái mất trinh, đẹp mặt quá mà vẫn rên rỉ được. Nghe mà trướng tai, giả tạo lắm”. Khánh Viên sững sờ trước câu nói lạnh lùng của chồng. Cô vùng dậy mặc quần áo rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh chốt cửa khóc một mình đến sáng.
Khánh Viên không thể ngờ Hùng lại có thể thốt ra những lời như thế với mình. Cô cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, cô thất vọng tràn trề về người đàn ông mình quyết định trao cả cuộc đời.
Những ngày sau đó, Hùng không thèm nói với vợ nửa lời dù vẫn về nhà ăn cơm và ngủ chung giường. Thà chồng đánh đập, hay tuyên bố ly hôn, Khánh Viên còn thấy nhẹ nhàng hơn là mỗi đêm khi gần gũi anh lại mang chuyện kia ra đay nghiến, xúc xỉa. “Đừng có rên rỉ trước mặt tôi. Cô không thấy ê mặt khi làm thế sao. Cái ngữ mất nết như cô thì đừng có mà giả bộ. Nghe cô rên rỉ tôi cảm thấy lạnh gáy”, Hoàng nói như rít lên, răng nghiến kèn kẹt.
Khánh Viên luôn phải mím chặt môi lại để không phát ra tiếng, cái thứ âm thanh hạnh phúc nhưng giờ đã chuyển thành khổ đau, tủi nhục. Cô cảm thấy ê chề, bẽ bàng đến cùng cực. Một tuần làm vợ chuỗi ngày địa ngục thực sự với Hàng. Hùng tìm đủ mọi cách để hành hạ vợ như để trả đũa cho niềm tin mà anh nghĩ rằng mình bị lừa dối, bán đứng.
Nó khiến Hùng biến thành con người khác hẳn trước kia. Anh cáu bẳn, liên tục quát nạt vợ khi cô không làm thật chuẩn theo những tư thế mình yêu cầu. Cứ mỗi đêm đến, Hùng lại tra tấn vợ bằng cái điệp khúc kinh hoàng kia. Hạnh phúc trong anh giờ đã biến thành thù hận. Mặc Khánh Viên van xin giải thoát, anh chưa chịu dừng lại…
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.